Đường Thiệu Nghĩa cũng đã nhận ra A Mạch, nhìn nàng một cái rồi cười lạnh nói: “Ngươi căn bản không phải là người ở địa phương này, làm sao lại có muội tử ở đây?” Rồi quay đầu hướng về phía Từ Tú Nhi nói: “Khi thát tử Bắc Mạc công thành, tướng sĩ Nam Hạ của ta chết vô số, sau khi phá thành, bọn chúng lại ra tay giết hại tướng sĩ bốn phía, ngay cả hàng binh cũng đều bị chúng giết sạch, cha nàng chỉ sợ đã sớm không còn ở trên đời này nữa, nàng có ở lại đây cũng không đợi được ông ấy đâu!”
Đường Thiệu Nghĩa vừa dứt lời, Từ Tú Nhi kêu lên một tiếng bi thảm, thân thể mềm nhũn ngất đi. A Mạch một tay đỡ nàng, một tay đỡ đứa trẻ trên tay, trong lòng sợ hãi than thầm nha đầu kia sao cảm tình lại yếu đuối đến vậy? Rồi quay đầu hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa cả giận nói:“Nàng chỉ là một nữ tử, không oán không cừu với ngươi, ngươi làm gì mà phải ăn nói tàn nhẫn như vậy? Không nên cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của nàng như thế!”
Đường Thiệu Nghĩa đón lấy đứa nhỏ trong tay A Mạch, đứa trẻ vừa vào tay hắn lập tức lại lớn tiếng khóc. Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa hiện lên một tia bi thống, nhưng ngay lập tức lại trở nên kiên nghị, rồi lạnh giọng nói: “Ta cũng không gạt các ngươi nữa, đứa nhỏ này là con trai độc nhất của thủ thành Lưu đại nhân. Lưu đại nhân một nhà đều đã tuẫn tiết vì nước, ta dù gì cũng phải thay ông ấy bảo vệ huyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454648/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.