“Đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, lại vì sợ chết mà hóa ra cái bộ dạng như vậy!” Đường Thiệu Nghĩa mắng: “Ở trước mặt lũ thát tử làm nhục phụ nữ Nam Hạ, trước mặt kẻ địch làm trò hề như thế, ngươi vẫn còn là nam nhân sao?”
A Mạch lẳng lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa, chờ hắn mắng xong mới chống tay đứng dậy, dùng tay áo lau lau vết máu nơi khóe miệng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Đường Thiệu Nghĩa một cái, hướng về phía cửa thành đi thẳng. Khi đi qua Đường Thiệu Nghĩa thì bị hắn cầm cánh tay kéo lại.
“Buông ra!” A Mạch thản nhiên nói.
Đường Thiệu Nghĩa mày rậm dựng đứng, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi?”
A Mạch trên mặt lộ ra vẻ đùa cợt cười, nói: “Ngươi mắng đúng lắm, ta thực không phải là nam nhân, ta chỉ muốn sống. Ngươi là nam nhân, đầu đội trời, chân đạp đất nhưng ngươi vì cái gì mà vẫn sống đến tận bây giờ vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa lập tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn A Mạch nói không ra lời. A Mạch cười nhạo một tiếng, hất tay Thiệu Nghĩa ra, ưỡn lưng đi thẳng ra cửa thành. Không sai, nàng sợ chết, nàng muốn sống, để sống sót, những trò hề khó chịu hơn thế này nàng đều đã từng làm, thì quỳ gối trước mặt người Bắc Mạc đã là gì đâu?
Ngày đó, mẫu thân nàng đã từng nói: A Mạch, nhanh chạy ra sau núi, con phải sống, nhất định phải sống! Kể từ ngày đó, nàng không còn là viên minh châu trong tay phụ thân, không còn là cô con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454649/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.