Trên đời này, luôn luôn có một loại người, bất luận đầu của anh ta có cúi thấp thế nào, thắt lưng có gập xuống bao nhiêu, thì lưng của anh ta vẫn cứ thẳng, như thể mỗi một đốt xương, mỗi một cơ bắp trong cơ thể đều căng ra, ẩn giữ một tư thế tốt nhất, tùy thời mà chuẩn bị đứng thẳng lên. Người như vậy, như thể trời sinh ra so với người khác đã thiếu một thứ gì đó, tỷ như – nô tính.
Thực đúng lúc, Thường Ngọc Thanh chính là một người như vậy. Xuất thân của anh ta, năng lực của anh ta, còn có chiến tích huy hoàng của anh ta khiến cho anh ta có tư cách để ưỡn thẳng lưng. Khiến cho anh ta kể cả khi ở trong điện diện thánh, cũng chưa từng phải khom lưng.
Cho nên, làm một người sống ở trên đời, đặc biệt là một phụ nữ Nam Hạ, mà trên người lại phát ra loại khí chất này, Thường Ngọc Thanh khó tránh khỏi cảm thấy quái dị. Đúng vậy, người phụ nữ này đầu cúi rất thấp, nhưng không có chút nao núng nào, hai tay vững vàng chống lên thành xe, như thể là chuẩn bị để tùy thời mà mượn lực nhảy lên……
Thường Ngọc Thanh không khỏi nheo mắt.
Thôi Diễn thấy tầm mắt của Thường Ngọc Thanh dừng ở một nơi nào đó bên đường, nhịn không được cũng nhìn qua, thấy dáng vẻ vô cùng quê mùa của một phụ nữ nông thôn, không khỏi có chút kỳ quái hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
Thường Ngọc Thanh không trả lời câu hỏi của Thôi Diễn, chỉ nhìn chăm chú vào nữ nhân trên xe la kia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-mach-tong-quan/2454680/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.