🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta không đáp lời Lạc Khuynh nữa.

 

Chẳng bao lâu sau, kết quả lục soát Tạ phủ được trình lên Hoàng thượng.

 

Trong đó có một bức mật thư — do chính tay Lạc Khuynh viết, tiết lộ rất nhiều bí mật cơ mật của triều đình.

 

Những thông tin trong thư không thể nào do một cô gái nhà quê như ta biết được.

 

Lạc Khuynh bán nước cầu vinh, cấu kết với địch, tội danh này không còn gì chối cãi.

 

Tạ An Chi cũng bị bắt giam vào đại lao, chờ ngày xử tử.

 

Còn những người còn lại trong Tạ gia thì bị phán tội lưu đày ba nghìn dặm, bao nhiêu vinh hoa phú quý, dòng họ từng tự hào — tất cả đã tan thành mây khói.

 

Lạc Khuynh trông thấy Tạ An Chi bị giải vào thiên lao, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.

 

Nàng ta gào lên điên loạn:

 

“Tại sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc là tại sao?!”

 

Nhưng không ai trả lời nàng.

 

Ta nhắm mắt lại, trong đầu vui vẻ thông báo với hệ thống:

 

“Hệ thống, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi.”

 

Có lẽ vì đã được ta trả bằng cả một núi vàng bạc châu báu, nên hệ thống hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt:

 

【Chúc mừng ký chủ! Dịch vụ không đau đớn đã được kích hoạt!】

 

Khóe môi ta khẽ cong lên, chẳng thể kìm được nụ cười mãn nguyện.

 

Lạc Khuynh vừa nhìn thấy liền phát điên, la hét:

 

“Phu quân, huynh nhìn A Mãn kìa! Tất cả đều do nàng ta giở trò!”

 

Tạ An Chi từ nãy đến giờ vẫn nhắm mắt im lặng, lúc này mới mở mắt ra nhìn ta thật lâu, không nói một lời.

 

Tiếng bước chân vang lên trong ngục tối.

 

Người mang cơm đến, cùng với… ba chén rượu độc.

 

“Ân điển.”

 

Hoàng thượng nói:

 

“Nể tình công chúa Lạc Khuynh từng hòa thân vì nước, Tạ tướng quân có công đánh giặc lập chiến công. Ban cho ba người rượu độc — giữ lại cho các ngươi chút thể diện.”

 

Lạc Khuynh không cam lòng, lao đến túm chặt lấy vạt áo của vị thái giám truyền chỉ:

 

“Ta bị oan! Ta muốn gặp hoàng huynh, ta có lời muốn nói với hoàng huynh!”

 

“Công công, giúp ta một lần thôi! Chờ ta thoát nạn, nhất định hậu tạ ngài thật hậu hĩnh!”

 

Dù nàng ta có cầu xin thế nào, vị công công kia cũng không mảy may động lòng.

 

Ông ta thậm chí còn thẳng chân đạp nàng ta ngã nhào, giọng the thé vang vọng:

 

“Công chúa à, tỉnh mộng đi, nhìn rõ hiện thực đi!”

 

Ta chẳng buồn để ý tới Lạc Khuynh phát điên, cũng chẳng buồn quan tâm đến Tạ An Chi vẫn đang ngồi im bất động một góc.

 

Chỉ lặng lẽ bưng cơm lên ăn — cơm canh mặn mà, còn có cả thịt, món nào món nấy đều khá ngon.

 

Ăn vội nên có chút nghẹn, ta liền bưng chén rượu độc lên, chuẩn bị uống.

 

“Đừng!!” — Tạ An Chi đột ngột hét lên, đôi mắt đỏ rực, nhìn ta như muốn xé nát điều gì đó trong lòng.

 

Ta quay đầu lại nhìn hắn, vui vẻ vẫy tay, cười thật tươi:

 

“Tạ An Chi, A Mãn phải về nhà rồi!”

 

Tạ An Chi bị nụ cười rực rỡ kia làm cho lóa mắt.

 

Lúc này hắn mới sực nhớ — đây là lần thứ ba A Mãn nói muốn “về nhà”.

 

Lần đầu tiên, là khi hắn dâng tấu xin cưới Lạc Khuynh công chúa.

 

Hắn giải thích với A Mãn, còn nàng thì chỉ nói: “Ta muốn về nhà.”

 

Lần thứ hai, là khi nàng ôm chặt chiếc hòm bạc ngủ say, trong mơ lẩm bẩm:

 

“Cuối cùng cũng được về nhà rồi.”

 

Nàng còn lẩm bẩm những từ ngữ kỳ lạ mà hắn nghe chẳng hiểu gì.

 

Và lần cuối cùng — chính là ngay lúc này đây.

 

Nàng không do dự uống cạn chén độc.

 

Nhìn hắn, nói câu: “Tạ An Chi, ta về nhà đây.”

 

Trong khoảnh khắc đó, tim hắn như ngừng đập.

 

Hắn chậm chạp hiểu ra — thì ra cái ngày nàng uống thuốc độc, không phải để uy hiếp, không phải để tranh giành.

 

Mà là thật lòng muốn chết.

 

Tạ An Chi ôm ngực, mắt khô rát, hít thở không thông, cổ họng phát ra tiếng thở dốc nặng nề.

 

Lạc Khuynh nhận ra hắn có gì đó khác thường, hoảng hốt nhào đến.

 

“Phu quân! Chàng sao vậy? Chàng…”

 

Nàng còn chưa nói xong, cổ đã bị bàn tay sắt đá của Tạ An Chi bóp chặt.

 

“Tại sao ngươi phải quay về kinh đô? Tại sao?”

 

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh nhìn ngập tràn hận ý:

 

“Nếu không có ngươi trở về, ta đâu cần cưới ngươi để đổi lấy hòa bình.”

 

“Nếu không có ngươi, ta đã không đẩy A Mãn xuống làm thiếp, không đẩy nàng rời xa ta, không đẩy nàng đến cái chết.”

 

“Ngươi sỉ nhục nàng, ngươi phải chết!”

 

Lạc Khuynh trợn trừng đôi mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt như biến thành ác quỷ.

 

Nàng ra sức giãy giụa, gào thét:

 

“Là ngươi giam nàng ta! Là ngươi hại nàng ta sống không bằng chết! Ta mới là người cứu nàng, ta là ân nhân của nàng! Ta…”

 

Chưa kịp nói xong, cổ nàng đã bị siết chặt đến tắt thở.

 

Tạ An Chi g.i.ế.c c.h.ế.t Lạc Khuynh bằng chính đôi tay của mình.

 

Sự tĩnh lặng trở lại trong ngục tối.

 

Hắn quăng xác nàng xuống đất, run rẩy bò đến chỗ A Mãn, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

 

“Ta đã g.i.ế.c kẻ hại nàng rồi, A Mãn…Đừng sợ, đường xuống hoàng tuyền tối lắm, ta sẽ đi cùng nàng.”

 

Nói rồi, hắn nâng chén rượu độc cuối cùng lên.

 

Uống cạn.

 

Hắn siết chặt lấy thân thể lạnh giá trong tay mình, như cái đêm hai người thành thân năm nào.

 

Khi đôi mắt từ từ khép lại, một giọt m.á.u tràn ra nơi khóe mắt.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tạ An Chi hiểu rất rõ — hắn đã mất nàng.

 

Không chỉ kiếp này, mà cả kiếp sau, và mãi mãi mãi mãi về sau.

 

 

Khi linh hồn rời khỏi thể xác, ta không ngờ lại là cảm giác nhẹ tênh như sương mù bốc hơi lên không trung.

 

Dần dần, ta cảm nhận được bản thân đang tái tạo lại một hình hài mới giữa tầng không, và ngay trước mắt—một cánh cổng đỏ rực, trang hoàng đầy sắc màu như ngày đại hỷ, đang mở ra đón ta.

 

Thậm chí, hệ thống còn “rút ví” tự tổ chức pháo hoa chúc mừng.

 

【Chúc mừng ký chủ, cổng về nhà đã được mở khóa.】

 

【Băng qua cánh cổng này, cô sẽ được sống lại— trở về thế giới cũ, cách đây mười năm.】

 

Đây chính là phần thưởng mà hệ thống đã hứa ngay từ đầu:

 

Hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được trọng sinh.

 

Một cái giá rất công bằng.

 

Nó không phải một kẻ bắt cóc vô cớ kéo ta đến thế giới khác — mà là một bản giao kèo rõ ràng.

 

Đúng lúc ta chuẩn bị bước qua cánh cổng ấy, phía sau bỗng vọng đến một giọng nói quen thuộc, run rẩy gào lên:

 

“A Mãn! Chờ ta với…!”

 

Là Tạ An Chi.

 

Nhưng ta không quay đầu.

 

Không do dự.

 

Không còn lưu luyến.

 

Ta bước qua cánh cổng—như một con thuyền nhỏ vượt sóng lớn, cuối cùng cũng cập bến.

 

A Mãn ta, đã về nhà rồi!

 

Hết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.