Ôn Ngải khuấy mì trong bát hai lần, kẹp một gắp cho vào trong miệng.
"Hương vị thế nào?" Lục Minh Khiếu ngồi phía đối diện, trong tay nắm chặt đôi đũa, ánh mắt gắt gao theo dõi cậu, "Sư phó phòng bếp nói Trung Nguyên có rất nhiều cách làm mì trứng gà, đây là loại thường gặp nhất."
"Không sai." Ôn Ngải nuốt mì xuống, cho vào miệng miếng trứng chiên bằng mỡ heo, giương mắt nhìn nhìn Lục Minh Khiếu, "Ngươi không ăn sao?"
"Ăn." Lục Minh Khiếu gắp đũa vào trong bát của mình, ăn vài ngụm, thở phào một hơi: "Ngươi thích là tốt rồi."
Đũa Ôn Ngải dừng một chút: "Đây không phải là ngươi nấu đấy chứ?"
Mặt Lục Minh Khiếu lập tức căng thẳng: "Ừm, ngươi... không thích?"
"Không phải không thích..." Ôn Ngải nhìn phản ứng của y lớn như vậy, lại nghĩ tới lời đồn bay đầy trời trong giáo, do dự nói, "Ngươi không cần quá để bụng ta, ta là khách không cần quá quan tâm như vậy, lúc trước cũng chỉ là nhấc tay chi lao, ngươi hồi báo ta như vậy, ngược lại là ta nợ nhân tình của ngươi."
Lục Minh Khiếu nắm chặt chiếc đũa trong tay, môi mím lại thành một đường thẳng: "Ta không phải đang hồi báo ngươi."
Ôn Ngải im lặng ăn miếng trứng chiên, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mặc kệ Lục Minh Khiếu có thái độ gì, mình cũng nên nói rõ ràng, cậu buông bát đũa, vẻ mặt nghiêm túc: "Lục giáo chủ, ta biết nói như vậy có lẽ là ta đang tự mình đa tình, nhưng ta luôn coi ngươi là bằng hữu."
Lục Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ba-kho-lam/2691662/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.