Ôn Ngải lấy quần áo trên giường chậm rãi mặc: "Hệ thống, cho tôi một lời giải thích."
Hệ thống chột dạ: "Giải thích cái gì..."
"Gần đây có phải cậu chơi rất high đúng không?" Ôn Ngải đi giày, ở trong phòng đi tới đi lui, "Vì sao Trác Dật Khanh lại biết nhiều chuyện như vậy? Ngay cả ấn Sa Liên hắn cũng biết? Hắn mở tool hack không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu cư nhiên không giám sát được?"
Hệ thống: "RAM của tôi nhỏ, program thiếu."
Ôn Ngải thở dài một hơi.
Thời điểm Ôn Ngải đi theo tùy tùng tới nhà ăn, trên bàn đã tràn đầy đồ ăn đủ màu, Trác Dật Khanh ngồi trên chủ vị, đặt Ôn Ngải ngồi lên đùi mình: "Có đói bụng không? Ban ngày ta làm gấp, toàn bộ đều là món ngươi thích ăn."
Ôn Ngải ngửi hương thức ăn quen thuộc, không được tự nhiên xoay xoay người: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra?" Trác Dật Khanh cười cười, "Ta đang lấy lòng ngươi đó."
Ôn Ngải quay mặt không nhìn hắn: "Không hiếm lạ."
Trác Dật Khanh nhẹ nhàng nắm cằm cậu, xoay mặt lại: "Bảo bảo, là ta quá nóng vội, chúng ta từ từ đến có được không?"
Biểu cảm Ôn Ngải lãnh đạm: "Sói đuôi dài giả vờ cái gì chứ..."
Trác Dật Khanh nhịn không được cười ra tiếng, xoa nhẹ vài cái trên đầu cậu: "Không giả vờ, về sau sói đuôi dài tất cả đều nghe ngươi."
"Thật sao?" Ôn Ngải nhân cơ hội hỏi, "Vậy làm sao ngươi biết được chuyện của ta?"
"Muốn biết sao..."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ba-kho-lam/2691663/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.