Toà nhà Phong Đình Quốc Tế, lầu hai mươi chín trong gian phòng sang trọng.
Lý Nham đứng ở trước cửa sổ bằng thuỷ tinh loại lớn, chắp tay nhìn dòng xe dòng người như nước chảy không ngớt trên đường cái, hoa mắt chóng mặt cũng hơi có vẻ lộn xộn. Lầu hai mươi chín, nói cao không cao, nói thấp không thấp, vừa vặn có thể bao quát chúng sinh.
Lý Nham từ nhỏ đã thích đứng ở chỗ cao, hắn thích loại cảm giác nhìn thứ nhỏ bé từ trên núi này. Nhưng mà bản thân của hắn chính là một nghịch lý, từ nhỏ đến lớn dù làm bất kể chuyện gì hắn cũng sẽ không đứng ở trước người khác, có anh trai hắn viên ngọc Lý Bát Nhất ở phía trước, hắn làm ra vẻ bình phàm mộc mạc.
Chỉ là người chấp chưởng quản lý gia tộc Lý gia bọn họ trước đây rất lâu đã đoán trước, Lý Bát Nhất cực khổ cả đời cũng không thể đạt tới được mức độ tương lai Lý Nham có thể đạt được.
Qua lại với Lâm Cường đã khiến Lý Nham cho rằng mình tìm kiếm được một người bạn đầu tiên trong cuộc sống mười tám năm của hắn, hắn thậm chí có lẽ sẽ vì đổi lấy người bạn này mà xem nhẹ người thân, nhưng kết quả ngược lại khiến hắn có chút không lời để nói. Đối với kết cục sau cùng của Lý Bát Nhất, hắn là một người thản nhiên nhất trong số tất cả thành viên của Lý gia, không có biểu hiện ra ngoài một chút oán giận và bi ai. Ông nội của hắn hoàn toàn cũng bởi vì hắn như thế này càng lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ba/856761/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.