Giang Triết vươn tay, ngón tay ở trên mặt Giang Thiến lướt qua lại, làn da nhẵn nhụi như vậy, mỗi lần đều khiến người ta không nhịn được mà vút ve.
Chẳng qua điều bản thân muốn nhất lúc này chính là thích cô có thể ngồi dậy, sau đó mỉm cười với mình.
Ngón tay Giang Thiến hơi động, Giang Triết mừng rỡ, anh chợt thu lại tay của mình, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt Giang Thiến không dám làm một cử động nhỏ nào.
Rốt cục thấy được Giang Thiến chậm dãi mở mắt.
Tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là Giang Triết, trên mặt Giang Thiến là nụ cười sáng lạn, cô sợ hãi đưa tay ra ngoài, chạm đến quần áo trên người Giang Triết.
“ Anh trai, em nhìn thấy anh? Là mơ sao?”
Giọng nói êm ái như vậy, rõ ràng là vui vẻ, lại giống như không thể tin được, khiến cho lòng Giang Triết chợt đau xót.
Chẳng lẽ cô tự mình nghĩ như vậy, rõ ràng anh đang ở trước mắt cô, lại trở thành tưởng tượng trong mơ.
Anh bắt lấy tay Giang Thiến, sau đó đưa tay kia dán lên mặt mình.
“Nha đầu ngu ngốc, dĩ nhiên là thật, không phải mơ.”
Giang Thiến si ngốc nhìn Giang Triết.
“ Anh, ngã bệnh thật tốt.”
Ngã bệnh mà có thể nhìn thấy người chân thật đứng trước mặt cô như vậy.
Giang Thiến lẩm bẩm nói.
Giang Triết đột nhiên cay xé mũi, lúc đầu sau khi anh từ biệt, cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống.
“ Ngã bệnh thì có gì tốt hả? Nhanh khỏe lên một chút, làm cho nhiều người lo lắng đấy.”
Anh che giấu tâm tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2252142/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.