Lúc đầu, Giang Triết nghĩ cứ như vậy đi, không nhìn tới cô, nhưng mà, sau khi phát hiện ra sự thật lại không khống chế được mình, dường như sau khi dời khỏi cô, suy nghĩ cũng không còn là của mình nữa.
Thời điểm ngồi ở chỗ kia nhìn tài liệu, bất tri bất giác suy nghĩ lại bay đến trên người cô, suy nghĩ cô giờ phút này đang làm gì.
Rõ ràng ngồi ở trong phòng họp rộng lớn, nhưng mà, ngồi ở chỗ đó, lại cảm giác được hơi lạnh thấu xương, suy nghĩ người kia có đang vui vẻ hay không.
Lúc vệ sỹ báo cáo mỗi một chuyện, trong lòng anh giống như bị mèo cào khó chịu, anh dường như thấy được cô đứng trước mặt mình cười nói tự nhiên, một cái nhíu mày một nụ cười của cô không khỏi làm rung động trái tim anh như vậy.
Sau đó, anh lại bắt đầu len lén đi xem cô, có lúc cô đi học, với vừa từ trên lầu đi xuống, mặc chiếc áo khoác màu trắng, cả người tựa như ‘phiêu phiêu dục tiên’. Có lúc cô xuống xe trước cổng trường học, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lông mày hơi nhíu lại, làm cho anh hận không được đưa tay ra vút lên hàng lông mày của cô.
Anh thấy, cô rõ ràng không vui vẻ, không vui như vậy, một giây trước còn cùng bạn học cười to, một giây sau đó đã trốn sang một bên ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ.
Mỗi lúc như vậy, Giang Triết thật muốn đi lên, ôm cô thật chặt trong ngực của mình.
Nhưng mà, không thể, điều duy nhất anh có thể làm là nắm chặt quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2252141/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.