Cô đau lòng đi dưới những cơn mưa, ngay cả ông trời cũng đã khóc thay cô. Bây giờ cô mới hiểu thì ra suốt hai năm qua cô thật sự đã chờ đợi vô ích rồi. Cô vì mệt mỏi và quá đau lòng nên không cẩn thận đã ngất xỉu trên đường. Cô nằm dưới những cơn mưa, người người tấp nập chạy đi trú mưa mà chẳng ai thèm quan tâm đến cô. Một lúc sau mới có một chiếc xe thể thao đậu gần cô, cô được bồng lên xe, chiếc xe bắt đầu chạy đi trên đường.
Khi cô mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy chính mình đang nằm trong một căn phòng cực kì sang trọng, trong căn phòng có hai màu chủ đạo là màu trắng và màu xanh da trời. Đang nằm lay hoay ngắm nghía căn phòng thì có một giọng nói vang lên
"Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi "
Giọng nói này cô cảm thấy hình như rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe qua rồi, cô quay qua nhìn người đàn ông đã phát ra giọng nói đó " Hàn Thiên Lâm "
Môi anh khẽ nhếch lên " May là chị còn nhớ em, tưởng đâu chị quên bản thiếu gia rồi chứ "
Hàn Thiên Lâm là em trai của Hàn Lục Thiên, một trong số những người có quyền lực nhất ở Hàn Gia. Năm nay anh chỉ mới 19 tuổi, từ nhỏ anh đã sống ở Pháp, theo như cô biết về anh thì cả cái Trái Đất này anh đã đi gần hết rồi, dù sao sở thích của Thiên Lâm cũng là đi du lịch còn đỡ hơn một người suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-cung-chieu-vo-yeu/231169/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.