Trầm Ngạn Khanh nhanh nhẹn, trở mình một cái giữa không trung, bình an đáp xuống đất, hắn sờ sờ mũi, đêm qua tiêu hao nội lực quá lớn, hẳn sẽ không phải là đối thủ của nương tử, liền cất giọng mềm nhũn, “Kỳ Kỳ.”
”Ăn uống no đủ rồi, ngồi qua một bên đi.” Lý Minh Kỳ cũng vứt Trầm Ninh Ninh ra ngoài, hai cha con cùng lúc bị đuổi ra khỏi nhà.
Trầm Ninh Ninh cắn ngón tay, nhếch môi, bé thực hồi hộp, lần đầu được phụ thân ôm mà, thực là kích động đó? Thấy phụ thân không có ý ném bé đi, ngại ngùng câu cổ hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm Trầm Ngạn Khanh, cực kỳ lấy lòng, hô một tiếng thật rõ ràng, “Phụ thân.” Người đừng chán ghét Ninh Ninh.
Tiếng trẻ con trong trẻo, vô cùng dễ nghe, Lý Minh Kỳ ở trên giường nghe mà mũi chua xót, cầm gối ném qua, “Trầm Ngạn Khanh, hôm nay chàng giữ con, chàng chăm sóc cho tốt, nếu chọc con khóc, đêm nay cả hai đừng hòng về phòng.”
Trầm Ngạn Khanh ôm nhóc con trong lòng, ban đầu động tác thực cứng ngắc, sợ dùng sức một cái liền ôm nghẹn con, nghe thấy lời nói dày đặc giọng mũi của Kỳ Kỳ, lòng hắn nóng lên, nghe lời ừ một tiếng, ôm con trai rời phòng.
Bầu trời trong vắt không mây không gió, thật là ngày thời tiết đẹp hiếm có, Trầm Ngạn Khanh toàn thân áo gấm thêu mây, đỉnh đầu đeo ngọc quan, trong lòng ôm một đứa trẻ thơm mùi sữa, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, hắn mới mở miệng, “Thằng nhóc thối tha, chỉ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-phu-cuong-sung-the/1866583/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.