Trong nhà tù âm u không thấy một cánh cửa sổ, đuốc cháy sáng bốn góc, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ, trong phòng trừ dụng cụ tra tấn, trên đất trống còn có một cái bàn vuông nhỏ, trên mặt bàn có một khay hoa quả và một bình trà mới pha.
Triệu Hân Linh không nén nổi rùng mình, nàng ta còn lạ gì nhà tù u ám này, bao nhiêu cung nhân phạm lỗi đã từng bị quất roi ở đây, lại đã chứng kiến bao nhiêu cái chết? Nàng ta giương mắt nhìn, liếc một cái liền nhìn thấy tử sĩ của mình, các nàng bị xích sắt khóa lên tường, trên người không có vết thương, vết thương duy nhất là cằm bị tháo khớp. Đuôi mắt đảo qua, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Quân Nho và Tô Diễn, chẳng lẽ hôm nay thật sự không thể yên ổn thoát ra sao? Nàng ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất, rất biết vâng lời, hiếm khi nhu nhược nghe lời.
Trầm Ngạn Khanh ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhắm mắt nghỉ ngơi, không có ý mở miệng. Hắn có suy nghĩ của riêng mình, mọi việc đêm nay hắn đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên không thể thật sự làm hắn tức giận, hắn làm như thế bất quá chỉ để một lần dọn sạch. Kỳ Kỳ của hắn đã là nữ chủ nhân trong cung, lại là phụ nữ có mang, hắn không cho phép có chút sơ xuất nào, người chướng mắt muốn mượn cơ hội này uy hiếp đều phải bị quét sạch mới tốt.
Phong Thiển Ảnh dạo vòng quanh bốn phạm nhân một vòng, đế giày tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-phu-cuong-sung-the/1866693/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.