Một nụ hôn ngọt ngào của một con người chỉ biết sống với giá lạnh. Một nụ hôn nhẹ nhàng như đủ làm dấy lên trong thâm tâm kẻ lén nhìn những toan tính quá đà.
Gấp nhẹ chiếc khăn trải bàn cuối cùng trong ngày, vị quản qia lâu năm nhà họ Hàn khẽ thờ dài. Đôi mắt tưởng chừng như đang nhìn chằm chằm vào chồng khăn trắng gập nếp giờ đây bỗng thật mơ hồ trong khoảng không xa xăm nào đó. Bà tựa hẳn người vào thành ghế, đưa bàn tay gầy gò lau nhẹ những giọt mồ hôi vội vã lấm tấm trên vầng trán thô nhăn nheo. Với một người đã quá quen với những công việc này như bà thì rõ ràng điều khiến bà mệt mỏi là một chuyện khác. Một khi tâm trí con người già cỗi đã chai sạn với giông tố cuộc đời như bà bị giao động thì "chuyện khác" ấy có lẽ là chuyện thực sự đáng sợ.
Chợt như vừa nhận ra điều gì đó, Hồ quản gia đứng phát dậy, rẽ lỗi thật nhanh đi về phía căn phòng nguy nga choáng ngập ánh đèn. Ko muốn để cho thứ ánh sáng chói lòa đó soi rõ bóng dáng mình, Hồ quản gia thận trọng nép người vào cánh cửa đang khép hờ, kìm nén từng hơi thở khô khốc của mình. Bên trong căn phòng ấy, vị chủ nhân mà bà một lòng tôn thờ đang rời khỏi đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn làm việc, đôi tay lạnh lẽo ôm trọn lấy vầng má ửng hồng của người vợ trẻ vẫn còn say cơn mộng mị. Có lẽ vì đã cảm nhận đười hơi lạnh từ đôi bàn tay ấy, thiếu phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-quy-khong-canh-heart-and-hurt/9746/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.