Máu toàn thân như ngừng lại, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị trộn thành một đoàn náo loạn.
Tạ khởi sợ hãi nhìn bụng Lệ Ngạn Thư, giống như nơi đó đang cất giấu một con quái vật khủng khiếp.
Bọn họ là anh em huyết mạch tương liên, làm sao có thể có con với nhau.
Mà Lệ Ngạn Thư lại như sợ hắn không tin, bước tới gần Tạ Khởi: “Bác sĩ nói đã lớn được bốn tuần ba ngày tuổi.”
Y nghĩ nghĩ thời gian một chút, cười càng thêm rực rỡ: “Nhớ không nhầm, sau kỳ phát tình của em một ngày.”
Lệ Ngạn Thư đến gần Alpha của mình, duỗi tay chạm vào đối phương.
Trong lòng bàn tay y là khuôn mặt anh tuấn đã tái nhợt không còn màu máu.
Tạ Khởi gian nan tìm về giọng nói của bản thân: “Vì sao lại gạt tôi?”
Rõ ràng là anh em ruột, cớ gì lại lừa hắn là người yêu.
Chẳng lẽ là bởi vì yêu hắn?
“Bởi vì đây là em muốn.” Lệ Ngạn Thư nói.
“Em yêu tôi, nhưng vẫn luôn không dám yêu. Tôi chỉ là làm theo trái tim của em, cho em toại nguyện.” Lệ Ngạn Thư nhíu mày, giống như nhận ra cái gì đó: “Em chưa khôi phục ký ức phải không?”
Rất nhanh, ánh mắt Lệ Ngạn Thư lạnh băng, y hỏi: “Là ai nhiều chuyện? Người giúp việc trong nhà? Hay là quản gia?”
Tạ Khởi đã chứng kiến cách y xử lý bọn họ, mới nói: “Anh trách bọn họ làm cái gì, là anh đã làm sai trước.”
“Tôi làm sai cái gì?” Lệ Ngạn Thư khó hiểu hỏi.
Tạ Khởi thậm chí nghi ngờ rằng mất trí nhớ không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-y-san-thu/1135736/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.