Nghe Lan Dịch Trăn nói xong, Lan Dịch Hoan cười một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói:"Ta không phải đã về rồi sao?"
Hắn nói, đơn giản xoay người ngồi dậy, khoanh chân nhìn Lan Dịch Trăn, hỏi y:"Ca, gần đến sinh thần ngươi rồi, có muốn lễ vật gì không?"
Lan Dịch Trăn vẫn nằm, cánh tay gối sau đầu, vẻ mặt cũng mang theo ý cười nhạt, giơ tay vỗ vỗ đầu Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan hiểu ý, cười nói:"Chỉ cần ta về? Này không tính, có thứ gì khác không?"
"Ta không thiếu thứ gì." Ánh mắt Lan Dịch Trăn dừng trên mặt Lan Dịch Hoan, chậm rãi nói:"Cũng không cần phải có thứ gì."
Lan Dịch Hoan ôm cánh tay nói:"Lời ngươi nói có chút làm người hận nha, Thái tử Điện hạ."
Hắn cởi áo ngoài trên người, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội, ném trước ngực Lan Dịch Trăn:"Mặc kệ ngươi có muốn hay không, cái này cũng là của ngươi."
Lan Dịch Trăn đoan trang cầm ngọc bội lên, phát hiện hoa văn bên trên cực kỳ phức tạp tinh xảo, là một bức phong cảnh.
Lan Dịch Hoan cười nói:"Đây là ngọc bình an ở một ngôi chùa. Nghe nói ngôi chùa kia rất linh nghiệm, mặt trên phải tự mình điêu khắc mới thành tâm, ta làm, đẹp không?"
Tay của hắn rất khéo léo linh hoạt, ở phương diện vẽ tranh điêu khắc càng có thiên phú, ngọc bội sử dụng là ngọc bảy màu, Lan Dịch Hoan lại dựa theo sắc thái cùng hoa văn để khắc ra các màu của cảnh vật, cực kỳ tinh mỹ.
Lan Dịch Trăn cầm trong tay đánh giá hồi lâu, cũng cười rộ lên, nói:"Ừm, ta rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-cung-co-the-la-hoang-de-con-ta-chi-muon-lam-hoang-hau/1088491/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.