Tiêu đề: Tư Niên
Một cuốn sổ bìa da nâu. Bìa sổ bọc nửa, mép trắng bợt, trang giấy ngả vàng.
Lúc mới vào phòng, vì tò mò và cảnh giác, Trình Diệp gần như lật hết mọi cuốn sách trên kệ để kiểm tra, muốn tìm “bằng chứng tội phạm”. Giờ sự thật sáng tỏ, chỉ là hiểu lầm.
Trước khi mở lại cuốn sổ, cô chắp tay, thầm xin lỗi.
‘Là tôi chưa rõ, đã làm phiền sự yên tĩnh của ông. Tôi xin bù đắp bằng cách này.’
Khác với sách trên kệ, đây là một cuốn nhật ký công việc.
Trang đầu ghi năm, 2023, đúng hai năm trước.
Ông Dương bước tới, bốn con số này khiến đôi mắt ông khô khốc, đau nhói.
Năm ấy, Tư Niên cuối cùng hoàn thành tiến sĩ, ở lại trường làm giảng viên trẻ.
Bên dưới, là chữ con trai tự tay viết:
Tư Niên.
Đó là khi con trai ra đời, người vợ chưa qua đời của ông mượn sách thơ, lật hai ngày, định đặt tên “vàng” “ngọc” cho sang, nhưng ánh mắt bà dừng lại ở một trang, một dòng.
“Bà xem này,” bà chỉ vào một câu thơ.
“Thanh Quán Ức Tư Niên”.
Họ tra sách, “Tư Niên” có hai nghĩa, một là “năm nay”; nghĩa còn lại là rất nhiều năm. Giàu sang phú quý dẹp sang một bên, họ chọn hai chữ này.
Chỉ mong con trai sống lâu trăm tuổi, mong gia đình mãi bền lâu.
Nhưng vợ ông đi trước một bước, lao lực ngày đêm, gục ngã trong xưởng.
Lúc nhận xác, ông thấy ngón tay thô ráp của vợ tím bầm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-da-goi-do-an-giao-toi-toa-nha-chua-tro-cot/2857115/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.