🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Thư Cẩn bóp chặt thỏi bạc trong tay, ngoảnh đầu, đôi mắt đen như mực nhuộm dõi theo bóng dáng Tiêu Cẩn bị đám đông vây quanh ở giữa, được tâng bốc nịnh nọt mà dần khuất xa. Trong lòng nàng thầm than, chỉ có gia cảnh hiển hách như Tiêu gia mới có thể dung dưỡng một thiếu gia hoang phí vô độ như vậy.

Nàng đến Vân Thành tính ra cũng được nửa tháng, dĩ nhiên đã nghe danh nhà họ Tiêu. Tiêu gia ba đời đều là trọng thần quyền khuynh triều đình, địa vị đứng hàng nhất nhì. Tiêu Vân Nghiệp, dựa vào thân phận con nhà quan, đem trường thương ra trận, chém giết vô số kẻ thù, định biên cương, dẹp loạn lạc, lập nhiều chiến công hiển hách, được phong làm Trấn Ninh tướng quân.
Triều đình hiện tại trọng văn khinh võ, nhưng Tiêu Vân Nghiệp lại được hoàng đế hết mực tín nhiệm và trọng dụng, cả triều chẳng ai dám đối đầu với ông.Chính thê của Tiêu Vân Nghiệp qua đời sớm, hai người con trai đầu đều do thiếp thất sinh ra. Nay một người làm quan văn ngũ phẩm, một người làm võ tướng, đều phục vụ dưới trướng Tiêu Vân Nghiệp. Người con thứ ba là một mỹ nhân kiều diễm, vài năm trước được tuyển vào cung qua kỳ tuyển tú, nhờ hoàng đế sủng ái đã thăng lên phi vị. Tiêu gia thế lực hùng hậu, đóng đô ở kinh thành bao năm, con cháu đều là nhân tài xuất chúng, người này vượt người kia, ai nấy đều nỗ lực và ưu tú.
Còn Tiêu Cẩn, con trai chính thất duy nhất của Tiêu Vân Nghiệp, là người thừa kế gia nghiệp đồ sộ của nhà họ Tiêu trong tương lai-gia chủ đời tiếp theo. Thế nhưng, hắn lại một mình lưu lại Vân Thành, đủ thấy Tiêu Vân Nghiệp đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai chính thống này. Dẫu vậy, hắn vẫn ngang ngược kiêu ngạo, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày gây rối thị phi, vậy mà chẳng ai dám hé miệng chỉ trích nửa lời trước mặt hắn.Hôm nay, mấy kẻ xui xẻo kia vô tình đụng phải Tiêu Cẩn lúc đang buôn chuyện, khó tránh khỏi một trận đòn. Tin tức lan nhanh như gió, chẳng mấy chốc từ tiên sinh đến học trò đều biết: ngay ngày đầu khai giảng của học phủ Hải Châu, Tiêu Cẩn đã đánh người trước cổng.
Tin tức truyền đến tai viện trưởng, ông lắc đầu khẽ thở dài, thầm nghĩ tiểu bá vương này lại sắp gây náo loạn nữa rồi. Viện trưởng Kiều xuất thân hàn vi, năm đỗ trạng nguyên cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Khi bước chân vào triều đình, ông chỉ là một gã ngây ngô chẳng biết gì ngoài đọc sách. May mắn thay, ông kết giao được với Tiêu Vân Nghiệp – người tính tình hào sảng, đối đãi chu đáo. Nhờ sự nâng đỡ của ông ấy, Kiều Bách Liêm mới giữ mình được giữa chốn quan trường đầy gian dối lừa lọc. Nay đảm nhận chức viện trưởng học phủ Hải Châu, nguyện vọng lớn nhất của ông là bồi dưỡng Tiêu Cẩn, con trai chính thất của Tiêu Vân Nghiệp, thành tài.
Chỉ tiếc rằng Tiêu Cẩn ngỗ ngược bất kham, tính tình khó lường, phản nghịch quá sâu, khiến Kiều Bách Liêm đau đầu không ít. Ông đã nhiều lần nghiêm khắc khuyên bảo, dạy dỗ hắn, nhưng hắn chẳng những không hối cải mà còn tệ hơn, rõ ràng là bị nuông chiều đến hư. Nếu hắn có được một nửa chí tiến thủ của cha mình, hẳn đã không khó dạy đến vậy.Kiều Bách Liêm đang trăn trở, thở dài thườn thượt, thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ. Ông thu lại suy tư, ngẩng mắt nhìn, thấy trước cửa là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, y phục chỉnh tề, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy sáng ngời không chút e sợ.
“Viện trưởng Kiều, học trò đến nhận đồ dùng.”
Kiều Bách Liêm lập tức nở nụ cười hiền từ, vẫy tay với Lục Thư Cẩn:
“Lại đây, ta đang chờ ngươi đấy.”
Lục Thư Cẩn thực ra không đến muộn. Dù ở cổng học phủ chứng kiến Tiêu Cẩn đánh người, nàng cũng chẳng chậm trễ bao lâu. Nhưng Kiều Bách Liêm đã nói vậy, nàng vẫn cúi mắt, ra vẻ ngoan ngoãn thật thà:
“Học trò đến trễ, mong viện trưởng lượng thứ.”
“Không sao, không sao,” Kiều Bách Liêm xua tay.Vài ngày trước, khi học phủ mở kỳ thi tuyển sinh, ông đã đến tận nơi, thoáng nhìn đã thấy Lục Thư Cẩn đứng giữa đám đông. Nàng không cao, mặc y phục giản dị màu nhạt, làm nổi bật mái tóc và đôi mắt đen sáng, lặng lẽ xếp hàng không tranh giành, trông vừa ngoan ngoãn vừa điềm tĩnh. Sau đó, ông đích thân giám khảo, thấy Lục Thư Cẩn bình tĩnh cầm bút, nộp bài thi khiến ông vô cùng hài lòng.
Trong lòng, ông đã dành sẵn sự ưu ái cho học trò này, nên mới cố ý chờ nàng ở đây.Kiều Bách Liêm lấy từ tủ bên cạnh đồ đạc đã chuẩn bị sẵn cho Lục Thư Cẩn, đặt lên bàn, rồi như trò chuyện bâng quơ: “Ngươi đến Vân Thành chưa được bao lâu, ngày thường ở đâu?”
“Ở đại viện thuê tại ngõ Trường Thanh, phía bắc thành,” Lục Thư Cẩn đáp.Kiều Bách Liêm nhẩm lại tên ngõ vài lần trong đầu, rồi nhớ ra vị trí ấy cách học phủ Hải Châu khá xa. Nếu đi bộ, ít nhất cũng mất nửa canh giờ. Ông không khỏi thêm vài phần thương xót cho đứa trẻ trông có vẻ yếu ớt này, nói: “Nay học phủ khai giảng, ngươi có thể ở trong ký túc xá, không cần đi lại vất vả nữa. Bình thường hãy chăm chỉ học hành.”
Nói rồi, ông đặt những cuốn sách đã chuẩn bị từ trước vào thùng gỗ, bảo: “Đây là sách ta tự tay sao chép. Ta đã xem bài luận của ngươi trong kỳ thi, ngộ tính rất cao. Ngươi mang về đọc kỹ, chắc chắn sẽ thu hoạch được không ít.”
Lục Thư Cẩn nhìn thần sắc của Kiều Bách Liêm, thoáng ngẩn ra. Vị viện trưởng đức cao vọng trọng này, lúc này chẳng khác nào một bậc trưởng bối dặn dò con cháu trong nhà. Đã lâu nàng không cảm nhận được sự quan tâm từ người lớn, lòng chợt ấm lên, vội cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ viện trưởng, học trò nhất định ngày đêm chong đèn, khổ công nghiên cứu, không phụ lòng viện trưởng kỳ vọng.”
Kiều Bách Liêm luôn ưu ái những đứa trẻ ham học, ôn tồn bảo: “Đi đi.”
Lục Thư Cẩn ôm thùng gỗ rời phòng, lòng vẫn ấm áp. Học phủ Hải Châu quá rộng, nàng mất khá nhiều công sức mới tìm được khu ký túc xá học sinh. Đúng ngày báo danh, không ít thiếu niên đồng lứa ra vào, sai bảo người hầu sắp xếp đồ đạc. Các phòng ký túc cách nhau một khoảng, xếp ngay ngắn thành hàng, tường quét vôi xanh, mái ngói đen. Trước cửa treo bảng gỗ ghi số, khớp với bảng nhỏ trên chìa khóa. Lục Thư Cẩn đi từng phòng, đến gian trong cùng gần tường mới tìm thấy phòng mình: Nhị Thập Lục.Đẩy cửa bước vào, nàng lập tức sáng mắt. Phòng rộng rãi, ngay giữa đặt một bức bình phong lớn, nền đen thêu chim ưng tung cánh và tùng xanh, chia đôi không gian. Hai bên có khoảng trống, gần cửa sổ là một giường, trần treo rèm rủ xuống, dưới cửa sổ đặt bàn ghế. Phòng dành cho hai người, dù chung không gian nhưng có bình phong ngăn cách và rèm che, sinh hoạt thường ngày chẳng ai thấy được. Bên trong còn có một gian nhỏ để tắm rửa, cửa khóa được từ trong.Điều kiện nơi này vượt xa tưởng tượng của Lục Thư Cẩn. Nàng vốn nghĩ ở ký túc xá sẽ bất tiện, nhưng thấy thiết kế này, nàng lập tức yên tâm.
Nhận phòng ưng ý, tâm trạng nàng cũng trở nên phấn chấn. Thấy bạn cùng phòng chưa đến, nàng chọn một giường, sắp xếp quần áo mang theo và đồ đạc viện trưởng Kiều phát, liệt kê danh sách cần mua rồi ra ngoài.
Tiền trong tay nàng vốn đã cạn, nhưng sáng nay bất ngờ nhặt được một thỏi bạc, đủ để mua thêm đồ, thậm chí thuê xe ngựa và người hầu chuyển chăn đệm. Nàng quay lại đại viện thuê trước đó, để xe chờ ngoài cửa, tự mình khuân đồ. Đến Vân Thành chưa đầy nửa tháng, đồ đạc nàng mang theo chẳng nhiều, ngoài chăn và ít quần áo thì chẳng còn gì. Đang chuyển đồ, một nữ tử trẻ tuổi mở cửa bước ra, chặn nàng lại.

“Thư Cẩn.”
Lục Thư Cẩn dừng tay, quay đầu cười: “Bội Nhi tỷ, hôm nay không đến tiệm thêu sao?”
Người này tên Bội Nhi, ở phòng bên cạnh, là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với nàng. Lục Thư Cẩn xa nhà, không thích giao tiếp, dù ở đại viện nửa tháng cũng chỉ qua lại với một cặp vợ chồng trung niên và Bội Nhi, hiếm khi gặp mặt người thuê khác. Đại viện kiểu này không hiếm, đa phần là người ngoại tỉnh đến Vân Thành mưu sinh. Bội Nhi mười tám tuổi, làm thợ thêu ở phố bên kiếm ít tiền, nửa tháng quen biết nàng thì rất quan tâm, thường rủ nàng ăn cơm cùng.
“Học phủ khai giảng rồi sao? Giờ đệ phải dọn đi à?”
Bội Nhi không cười, nghiêm túc hỏi. “Đệ còn về không?”
Lục Thư Cẩn đang định đáp, thì một người đàn ông cao lớn, da ngăm, khóe môi có vết sẹo nhỏ, bước ra từ trong phòng đứng sau Bội Nhi, khẽ hỏi: “Ai vậy?”
Bội Nhi cười: “Đây là đệ đệ ta nhận mấy hôm trước, cũng từ nơi khác đến Vân Thành học, còn thi đậu vào học phủ Hải Châu”
Học phủ Hải Châu ở Vân Thành nổi như cồn, học trò trong đó không giàu thì sang, là mầm trạng nguyên tương lai, ai nấy đều muốn nịnh nọt. Người đàn ông nghe vậy, nét mặt dịu đi, cười nói: “Không ngờ nàng có phúc nhận một cử nhân tương lai làm đệ đệ.”
Lục Thư Cẩn đáp: “Đại ca quá lời.”
Rồi nàng trả lời Bội Nhi: “Học phủ hôm nay mở cửa, ta nhận chìa khóa ký túc, phải đến đó ở. Nhưng nhà này ta đã thuê nửa năm, ngày nghỉ sẽ về một chuyến.”
Một số thứ mang theo không an toàn, để lại phòng khóa kỹ vẫn hơn.Bội Nhi bước tới, cầm một chiếc khăn tay. Vải không đắt, nhưng thêu chim khách sống động, tinh xảo. Nàng nói: “Tỷ không có gì chúc mừng đệ, thêu cái khăn này cho đệ dùng, đừng chê nhé.”
Lục Thư Cẩn định từ chối, nhưng thấy ngón tay Bội Nhi quấn vải, có lẽ bị thương lúc thêu, nghĩ cô là phụ nữ ngoại tỉnh mưu sinh không dễ, lại có lòng tốt, nàng cười nhận: “Cảm ơn Bội Nhi tỷ tỷ, nghỉ học ta sẽ về thăm tỷ.”
Nàng tính lần sau mang vòng tay hay trâm đáp lễ. Định chào tạm biệt, Bội Nhi lại bước tới, lo lắng dặn: “Đệ một mình đến Vân Thành học, không ai nương tựa, vào học phủ phải cẩn thận, đừng gây chuyện với các thiếu gia, đừng bất kính với tiên sinh, chăm chỉ học hành. Gần đây Vân Thành bất an, nha môn báo mấy vụ mất tích đều là người ngoại tỉnh, ngày nghỉ đừng đi lung tung, biết không?”
Lời dặn như người chị cả quan tâm em trai, Lục Thư Cẩn cảm động, gật đầu: “Tỷ yên tâm, ta hiểu mà.”
Muốn nói thêm, nhưng thấy người đàn ông đi theo Bội Nhi, có người ngoài nên không tiện. Nàng trò chuyện vài câu, ôm đồ lên xe, mua sắm dọc đường, rồi về học phủ Hải Châu.
Hôm nay học phủ cho xe vào tận cửa ký túc xá, Lục Thư Cẩn chuyển đồ về, phơi chăn ngoài sân, dọn phòng sạch sẽ. Xong xuôi, nàng đi dạo học phủ, ghi nhớ đường sá và lớp học, mua một bữa cơm rẻ ở quán. Về đến nơi thì hoàng hôn cũng buông, mọi người trong ký túc xá đã ổn định. Nàng thu chăn, trải giường, đến tối đi ngủ, bạn cùng phòng bí ẩn vẫn chưa xuất hiện. Không biết có dễ gần không, nàng tự hỏi.Chờ vài ngày không thấy ai, nàng mới nhận ra mình ở một mình. Nàng được phân vào lớp Giáp, cùng ba người đậu kỳ thi, đều xuất thân hàn vi. Ngô Thành Vận, một người tính tình hoạt bát, quen nàng từ ngày thi, ngồi cùng bàn, tự nhiên thành bạn. Y bảo đa số học sinh là người Vân Thành, các thiếu gia không ở ký túc xá, nhưng học phí bao gồm ký túc xá, nên ký túc xá có tên họ, dẫn đến nhiều phòng trống. Lục Thư Cẩn gặp đúng trường hợp này, không thắc mắc về bạn cùng phòng nữa.
Sau khai giảng, nàng đã quen với nhịp học : Dậy giờ Mão, rửa mặt, mua đồ ăn sáng cùng các thiếu niên, đến lớp đợi chuông, thầy vào giảng bài. Trưa nghỉ một canh giờ ăn cơm, chiều học hai canh giờ, kết thúc môn văn. Hai ngày văn thì có một chiều võ, học các quyền pháp cơ bản. Mùa hè ngày dài, tan học vẫn còn sáng, không quá bận.Lục Thư Cẩn ít nói, thói quen từ thời ăn nhờ ở đậu. Nay trốn ra ngoài, nàng càng thận trọng, vì nữ cải nam trang vào học phủ là chuyện tày đình. Nếu lộ, sẽ bị giải nha môn, tra ra nàng trốn từ trấn Dương, bị dẫn về thì bao công sức trốn thoát hóa công cốc. Nên nàng ít giao tiếp, chỉ đọc sách, thỉnh thoảng nói vài câu với Ngô Thành Vận, đi lại một mình, không kết bạn.Ngoài ngày khai giảng thấy Tiêu Cẩn đánh người ở cổng, mấy ngày sau khá yên bình. Nhưng chuyện hôm đó chưa xong. Một ngày tan học, trên đường về ký túc, nàng bị ba người chặn lại – chính là ba kẻ bị Tiêu Cẩn đánh hôm khai giảng.
“Ba vị có việc gì?”
Nàng biết rõ họ đến tính sổ, nhưng giả vờ ngơ ngác.
“Ngươi đừng giả đò! Hôm đó không phải ngươi chỉ điểm, bọn ta sao ra nông nỗi này? Giờ còn làm bộ không quen?”
Gã gầy cao hét lên.Ba người trước mặt: một kẻ mắt phải sưng, một kẻ má tím, gã béo lùn thê thảm nhất, chống gậy, mặt đầy thịt run lên vì tức, nghiến răng hận thù. Lục Thư Cẩn thấy mình oan:
“Ta không chỉ điểm.” Nàng chỉ nói thật thôi.
“Còn chối!”
Gã béo giơ gậy định đánh. Nàng vội nhìn sau lưng họ, kinh ngạc: “Tiêu thiếu gia, sao ngươi đến đây!”
Ba người giật mình quay lại. Học sinh đi đường tránh xa, xung quanh trống vắng, nào có Tiêu Cẩn? Gã béo biết bị lừa, quay đầu thấy nàng đã chạy mất, hét: “Đuổi theo!”
Nàng chạy trước, họ đuổi sau. Gã béo chậm chạp, nhưng hai kẻ kia nhanh nhẹn. Nàng không địch nổi, chưa chạy xa đã bị vấp ngã, thở hổn hển ngồi dưới đất. Ba người đuổi kịp, gã béo mệt muốn chết, dùng gậy chỉ vào nàng:
“Thằng nhãi, chạy đâu nữa!”
“Đây là học phủ Hải Châu, các huynh gây chuyện, ta sẽ cáo trạng với tiên sinh,” nàng bình tĩnh nói, không chút sợ hãi. “Đến lúc đó các huynh cũng bị phạt, hại người chẳng lợi mình.”
Gã béo tức đỏ mặt: “Dù ngươi có cáo quan, hôm nay ta cũng phải đánh ngươi cho hả!”
“Chờ đã!” Nàng biết động tĩnh lớn thế này, có thể tiên sinh sắp đến, chỉ cần kéo dài: “Các huynh bất mãn Tiêu thiếu gia, sao không tìm ta riêng, công khai báo thù không sợ hắn bắt gặp?”
Gã béo cười khẩy: “Suýt thì bị ngươi lừa, Tiêu Cẩn trốn học ba ngày, hôm nay không đến, gặp thế nào?” Hắn thêm: “Dù tên vô dụng đó đến thật thì sao? Ta…”
Một bóng người mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện bên tay nàng. Gã béo nói nửa chừng thì im bặt. Ba người ngẩng lên, mặt biến sắc, kinh hãi. Nàng chậm rãi quay đầu, thấy một thiếu niên mặc trường sam gấm màu hạnh, tóc búi cao, bóng hoàng hôn kéo dài, tóc rủ ánh vàng. Hắn khoanh tay, nhếch môi cười lạnh: “Ta đến rồi, ngươi định làm gì?”
Chính là Tiêu Cẩn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.