Có những lúc, sự tình lại trùng hợp đến vậy.Tiêu Cẩn liên tiếp vắng học ba ngày, liền nhận được thư cảnh cáo do chính tay Kiều Bách Liêm viết. Một nửa thư trách mắng hắn không nên trốn học chơi bời, một nửa khuyên nhủ hắn quay về chính đạo. Nhưng quan trọng nhất vẫn là câu cuối cùng, đại ý: “Ngươi mà không chịu đến học, ta sẽ viết thư báo cho cha ngươi biết.”
Tiêu Cẩn lập tức đau đầu, đành phải cầm thư cảnh cáo của Kiều Bách Liêm đích thân đến học phủ nhận lỗi. Lão già này rất cứng đầu, nếu không đến, ông ta thật sự sẽ gửi thư cho Tiêu Vân Nghiệp ở kinh thành xa xôi. Ai ngờ vừa đến học phủ, hắn lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Một tên tiểu bạch kiểm trông có vẻ yếu đuối chạy tới, bị người ta đuổi theo, vấp ngã lăn ra đất, toàn thân đầy bụi, ngay cả khăn đội đầu cũng lệch đi, khuôn mặt trắng trẻo dính đầy tro bụi, rõ ràng là bị bắt nạt.Tiêu Cẩn vốn không phải người thích xen vào chuyện bao đồng, định làm ngơ, nhưng tai hắn rất thính. Khi đi ngang qua, tình cờ nghe được tên mình, hắn liền dừng bước. Thế là sau đó, hắn tận tai nghe được tên béo kia gọi hắn là “kẻ vô dụng”.
Vốn dĩ tâm trạng đã không vui vì thư cảnh cáo, nay nắm đấm của Tiêu thiếu gia lập tức cứng lại.Lục Thư Cẩn cũng không ngờ rằng tiếng hét của mình lại thật sự gọi Tiêu Cẩn đến. Mấy ngày không gặp, hắn vẫn mang bộ dạng không vừa mắt ai, đôi mày thanh tú và khóe miệng trễ xuống đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714708/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.