Lục Thư Cẩn bị đánh, suốt khoảng thời gian còn lại lòng bàn tay ẩn ẩn đau nhức, chẳng còn dám ngủ gật, song cũng chẳng thể chuyên tâm nghe giảng, lòng luôn bất an.
Nàng chẳng phải chưa từng bị đánh. Thuở còn bé, di mẫu đối với nàng lạnh lùng khắc nghiệt, hễ phạm lỗi là đánh sưng cả hai tay, rồi bắt quỳ. Nhưng Lục Thư Cẩn thông tuệ, nàng biết rằng sau khi mắc lỗi sẽ bị đánh, từ đó chẳng tái phạm, hơn mười năm qua cũng chỉ chịu vài lần đánh tay, mỗi lần đều bình tĩnh lạ thường.Sẽ chẳng còn bất kỳ cảm xúc nào như sợ hãi hay bi thương nữa.Song giờ khắc này, cảm giác tê dại và nóng ran nơi lòng bàn tay khiến nàng khó lòng làm ngơ. Nàng càng hiểu rõ, Tiêu Cẩn sau khi ác ý trêu ghẹo nàng, lại thay nàng chịu hai cái bảng, thuần túy chỉ vì thấy thú vị mà thôi, chẳng khác gì việc y tiêu bạc ở Ngọc Hoa Quán, bắt tất thảy các cô nương uống rượu tìm vui, không chút lý do.Nhưng nàng vẫn chẳng thể tập trung tinh thần.
Tiêu Cẩn cũng vài lần nghiêng đầu nhìn nàng, song lần nào cũng chỉ thấy nàng bất động, chăm chú nhìn Đường Học Lập như thể đang nghiêm túc nghe giảng.Y thu hồi ánh mắt, lại cảm thấy nhạt nhẽo.Tan học, Đường Học Lập đứng dậy rời đi, tất cả học sinh đồng loạt thả lỏng thân thể, thở dài than vãn, thì thầm bàn bạc về chuyện lát nữa ăn gì hay những việc khác.
Chẳng mấy ai còn nhớ chuyện Lục Thư Cẩn và Tiêu Cẩn vừa bị đánh bảng trong lớp, dù có nhớ thì cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714722/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.