Tiêu Cẩn nhìn người trước mặt cúi xuống, đôi hàng mi dài khẽ run rẩy, vương vài giọt lệ long lanh, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng ngần.Nàng trông thật thảm hại, toàn thân phủ đầy bùn đất, y phục trắng tinh giờ loang lổ vết mực, từ tai xuống cổ đều là những giọt máu đỏ, chỉ duy nhất khuôn mặt còn giữ được vẻ sạch sẽ.Nàng run rẩy đưa tay ra, lại không dám dùng quá nhiều sức, đặt nhẹ lên vết thương ở sườn trái của Tiêu Cẩn, như muốn cầm máu.
Nhưng chẳng bao lâu, bàn tay nàng đã nhuốm đầy máu tươi ấm nóng và dính nhớp, Lục Thư Cẩn run lên dữ dội.Nhìn dáng vẻ e sợ, rụt rè của nàng, lòng Tiêu Cẩn chợt dâng lên từng đợt thương xót.Trước đây, hắn không cho rằng mình sai. Việc kéo Lục Thư Cẩn vào vòng nguy hiểm này cũng là để tôi luyện nàng.
Từ nhỏ, gia huấn hắn tiếp nhận đã dạy rằng: bảo kiếm phải được mài giũa từ gian khó, nam nhi cần rèn luyện bản lĩnh trầm tĩnh giữa hiểm nguy, hóa giải tai ương, mới có thể thành tựu đại sự.Những vết thương nhỏ, chút đau đớn đối với nam tử chẳng đáng là bao, chỉ có vậy mới từng bước trưởng thành.Hắn nghĩ vậy, nhưng khi nhìn thấy Lục Thư Cẩn trong bộ dạng này, lòng hắn không thể cứng rắn nổi.
Hắn cảm thấy mình đã sai, rằng Lục Thư Cẩn không đáng phải chịu đựng sự rèn giũa như thế. Tiểu tử ngốc này hẳn đã bị dọa đến phát hoảng.Hắn đột nhiên nắm lấy bàn tay run rẩy lạnh buốt của Lục Thư Cẩn, máu tươi giữa hai lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714741/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.