Đôi mắt Tiêu Cẩn không quá đen thẳm, sắc màu nhạt hơn so với người thường đôi chút, thường thì những người mang đôi mắt như vậy khi nhìn ai đó khó tránh khiến người ta cảm thấy có phần lạnh lùng, xa cách.
Nhưng Tiêu Cẩn lại không phải vậy. Có lẽ vì tính tình thường ngày của hắn, trong ánh mắt hắn luôn mang theo chút ấm áp. Lúc này, khi nhìn Lục Thư Cẩn, dù trên gương mặt chẳng có bao nhiêu biểu cảm, vẫn toát lên vẻ chuyên chú và ôn hòa lạ thường.Tim Lục Thư Cẩn bất giác đập hẫng một nhịp, không biết là vì hoảng loạn sau khi bị bắt gặp hay vì điều gì khác, vội vàng buông tay Tiêu Cẩn ra.
Tiêu Cẩn chớp mắt, như bừng tỉnh, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Sao không đi ngủ, đêm hôm khuya khoắt thế này, bận bịu gì vậy?”
Nàng đứng dậy, đem khăn bố rửa lại một lần nữa, mượn ánh sáng mờ nhạt che giấu đôi mắt có phần hoảng loạn. Sau khi trấn tĩnh lại đôi chút, nàng mới quay người, nói: “Đỗ đại phu dặn rằng, tuyệt đối không được để ngươi ra mồ hôi làm ướt vết thương. Trước khi đi, ông ấy còn đặc biệt căn dặn ta đêm nay phải cẩn thận chăm sóc.”Lục Thư Cẩn lại ngồi xuống mép chăn đệm, độ cao của giường vừa khéo ngang cằm nàng, khiến nàng và Tiêu Cẩn nằm trên giường có thể nhìn thẳng vào nhau. Nàng đưa tay ra trước mặt Tiêu Cẩn, nói: “Đưa tay còn lại cho ta.”
Tiêu Cẩn không đưa, còn nắm tay thành quyền giấu vào trong, bảo: “Lão Đỗ chỉ thích làm quá lên, cứ nghĩ thân thể ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714742/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.