Lục Thư Cẩn nghiêm nghị nhìn Diệp Cần.Diệp Cần dường như nhận ra lỗi lầm của mình, co rúm người lại, len lén ngẩng đầu nhìn nàng.
“Diệp Cần.” Để lời nói thêm phần uy nghiêm, Lục Thư Cẩn nghiêm túc gọi cả họ tên nàng, cất giọng: “Thành tín là nền tảng của giao tình. Ta tuy chỉ là một thư sinh nghèo khó, nhưng tự mang cốt cách văn nhân, sẵn lòng kết giao với Diệp cô nương chẳng phải vì gia thế hay bối cảnh của cô. Nếu cô không thể thành thật đối đãi, dùng mưu kế để tiếp cận ta, thứ cho Lục mỗ không thể tiếp tục.”
Nói xong, nàng xoay người định rời đi.
Diệp Cần vội bước theo hai bước, níu lấy tay áo nàng, nói: “Ta thật sự không lừa ngươi, đừng đi mà.”
Lục Thư Cẩn dừng bước, bảo: “Vậy tại sao Diệp cô nương lại dẫn ta đến Xuân Phong Lâu? Chẳng lẽ ta phải đem quạt chữ đi bán cho đám khách làng chơi và kỹ nữ trong đó?”
Diệp Cần vội lắc đầu, “Không phải vậy, ta thật sự dẫn ngươi đến để bán mấy thứ đó.”
Nàng tuy đầu óc không nhanh nhạy, nhưng đối với cảm xúc lại rất mẫn cảm. Nhận ra Lục Thư Cẩn có phần tức giận, Diệp Cần trở nên lo lắng, lời muốn nói đến miệng lại ngừng, muốn nói mà không dám, vẻ mặt lộ rõ sự do dự.
“Ta muốn nghe sự thật.” Lục Thư Cẩn nói.Nếu là người khác mà lưỡng lự như thế, Lục Thư Cẩn tuyệt đối chẳng hỏi thêm câu nào. Nhưng nàng tuy giao tình với Diệp Cần chưa sâu, lại khó lòng lạnh lùng đối đãi.
“Con phố này có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714753/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.