Tiêu Cẩn phải vất vả một phen mới trèo được lên giường.
Lúc lên, Lục Thư Cẩn đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài, chỉ khi nằm xuống lặng lẽ lắng nghe mới có thể nghe thấy.
Tiêu Cẩn khẽ khàng nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho mình, rồi không động đậy nữa. Trong sự tĩnh lặng, hắn nghe thấy tiếng thở đều đều từ người bên cạnh truyền tới. Không hiểu vì sao, bản thân hắn cũng vô thức điều hòa nhịp thở theo Lục Thư Cẩn, hít vào thở ra cùng một nhịp.Có lẽ vì tiếng tim đập trong lồ ng ngực quá ồn ào, hắn cố ý kìm nén hơi thở của mình, không muốn át đi âm thanh của nàng.
Lần này giống như đêm mưa hôm trước, cả hai đều đắp riêng một chiếc chăn mà ngủ. Nhưng khác ở chỗ, chiếc giường này mềm mại, thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ. Đêm nay không có mưa, trong sự tĩnh mịch vạn vật, hắn có thể nghe rõ từng động tĩnh nhỏ nhất từ Lục Thư Cẩn.Hơn nữa, không biết vì đang bệnh hay vì lý do gì khác, Lục Thư Cẩn dường như đã hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác.
Hồi trước, nàng quấn chăn kín mít, mặt hướng vào tường, thân thể co lại, rõ ràng là rất đề phòng Tiêu Cẩn.
Lần này, nàng nằm ngửa, mặt hơi nghiêng về phía tường. Tiêu Cẩn quay đầu nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt, hắn có thể thấy vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo và nửa gương mặt thanh tú, bình yên của nàng.Bất kỳ ai khi ngủ cũng đều trở nên ngoan ngoãn, huống chi là Lục Thư Cẩn – người mà ngay cả khi thức, dáng vẻ cũng đã vô cùng dịu dàng, đoan trang.Tấm màn lụa hai lớp buông xuống, ánh đèn vốn đã mờ nay lại càng bị che khuất gần hết. Trong không gian u ám, hai người cùng nằm chung một giường bỗng dưng sinh ra một tia ám muội khó tả.
Tiêu Cẩn hoàn toàn mất đi ý muốn ngủ. Hắn quay đầu nhìn Lục Thư Cẩn bên cạnh, cả trái tim như sóng nước dập dờn, không ngừng dao động.Chỉ nhìn một lúc, một thứ d*c vọng kín đáo từ sâu trong lòng bắt đầu lén lút trỗi dậy, nghênh ngang leo l3n đỉnh tim hắn.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy, Tiêu Cẩn chợt muốn nghiêng người ôm nàng vào lòng, đ è xuống dưới thân, muốn làm những chuyện không thể nói ra, không thể để lộ dưới ánh sáng.Nhưng rất nhanh, hắn mạnh mẽ đè nén ý nghĩ ấy xuống, dìm chết nó vào nơi sâu nhất trong lòng, còn kèm theo vài câu tự mắng chửi mình.
Có lẽ vì màn đêm quyến rũ, che giấu quá nhiều điều dơ bẩn trong bóng tối, những thứ bình thường không dám nghĩ, không nên nghĩ, giờ đây lại to gan lớn mật trỗi dậy, xé rách lý trí của Tiêu Cẩn, định chiếm lấy tâm trí hắn.Hắn lại nhớ tới ngày lễ tế thần, hình ảnh Lục Thư Cẩn hiện lên trong tâm trí. Nàng da trắng như tuyết, sạch sẽ mỹ lệ, môi đỏ như son, khiến người ta nhìn mãi không quên. Chiếc váy lụa trắng nhẹ bay trong gió, từng đợt tấn công vào phòng tuyến của hắn.Tiêu Cẩn dời ánh mắt đi, hít sâu một hơi, kiềm chế đến mức hơi thở cũng run rẩy.
Không được, không thể, không cho phép.Tiêu Cẩn nhắm mắt, dứt khoát quay lưng lại, hung hăng bóp ch3t mọi ý niệm, không để bản thân vì một phút bốc đồng mà làm ra chuyện kỳ quái.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả. Hắn nhìn chằm chằm tấm màn trước mặt một lúc lâu, tâm tư dần bình ổn, nhắm mắt định ngủ.Cứ ngủ đi, mở mắt ra là sáng mai rồi.Hắn tính toán rất tốt, nhưng mắt vừa nhắm lại chưa bao lâu, phía sau bỗng truyền tới động tĩnh.
Giường khẽ kêu một tiếng, rồi lập tức trở lại yên tĩnh. Sự chú ý vừa được phân tán của Tiêu Cẩn lập tức bị kéo trở về phía sau.Hắn nghĩ chắc Lục Thư Cẩn vừa trở mình, bản thân cũng vô thức muốn quay lại nhìn, nhưng lại cố sức kìm chế cơ thể mình.
Thế là lại trì hoãn thêm một lúc. Đến khi hắn vừa dẹp tan xung động, chuẩn bị nhắm mắt lần nữa, Lục Thư Cẩn phía sau lại động đậy.Nàng dường như lại trở mình lần nữa.Sự chú ý vừa dời đi của Tiêu Cẩn lập tức quay về Lục Thư Cẩn, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước, khiến hắn càng muốn quay đầu nhìn nàng.
Hắn hít sâu một hơi, thầm nghĩ nếu cứ thế này, đêm nay đừng hòng ngủ. Thế là hắn nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại cuốn Giới Nữ Sắc từng đọc trước đây, lặng lẽ nhẩm trong lòng.Hắn thật không ngờ thứ này có ngày lại thực sự phát huy tác dụng với mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhẩm một lúc, tâm cảnh của hắn dần bình hòa, hơi thở ổn định, nhịp tim cũng trở lại bình thường.Quả là thần thư! Tiêu Cẩn thầm khen trong lòng.Đang nghĩ ngợi, Lục Thư Cẩn lại trở mình, như thể cố tình chọn đúng lúc Tiêu Cẩn vừa yên tĩnh lại mà quấy rối, không muốn hắn được an giấc đêm nay.
Tiêu Cẩn nghiến răng, tiếp tục nhẩm Giới Nữ Sắc.Bỗng nhiên, cánh tay hắn nặng xuống, có thứ gì đó bất ngờ đè lên. Tiêu Cẩn giật mình, câu “Quốc phá gia vong giai vi sắc”(Nước mất nhà tan đều vì sắc dục) suýt nữa bật ra khỏi miệng. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy một bàn tay từ phía sau vươn tới, đặt lên cánh tay hắn.
Bàn tay mảnh mai buông xuống, dưới ánh sáng mờ ảo, hắn vẫn có thể thấy những ngón tay trắng trẻo.Là tay của Lục Thư Cẩn.Trái tim Tiêu Cẩn bỗng cuộn trào như sóng lớn, từng đợt sóng dâng lên không ngừng. Hắn cố sức trấn áp, vội vàng nhẩm Giới Nữ Sắc, nhưng thần thư lần này chẳng còn chút tác dụng nào, hoàn toàn không ngăn được tâm tình rối loạn của hắn.Hắn dứt khoát không nhẩm nữa, buông xuôi tự bỏ mặc bản thân.
Hắn nghĩ: Lục Thư Cẩn vừa trở mình ba lần, liệu có phải ngủ không yên? Nàng giờ đang ở tư thế nào? Có gần sát lưng hắn không? Nếu hắn trở mình, liệu có đè lên nàng? Lục Thư Cẩn có mơ không? Mơ thấy gì, liệu có mơ thấy hắn? Không biết nàng đã hạ sốt chưa, thuốc kia có tác dụng không?Tiêu Cẩn bỗng tìm được một lý do chính đáng: Hắn chỉ muốn xem Lục Thư Cẩn có hạ sốt hay chưa, quan tâm bệnh tình của nàng mà thôi.
Thế là hắn tự tha thứ cho mình, chậm rãi trở mình.Chỉ một cái trở mình này thôi đã khiến hắn hoảng hồn. Hắn phát hiện ra mấy lần trở mình vừa rồi, Lục Thư Cẩn đã đá hết chăn ra khỏi người, chỉ mặc áo bông nằm ngủ say sưa. Có lẽ vì không có chăn nên thấy lạnh, nàng khẽ co người lại.Hắn giật mình, bật dậy như làm một động tác gập bụng. Thì ra Lục Thư Cẩn lăn qua lăn lại nãy giờ chỉ để đá chăn!
Tiêu Cẩn vươn tay kéo tấm chăn bị nàng đá xuống cuối giường. Trong lúc kéo, hắn vô tình thoáng thấy đôi chân nhỏ nhắn của nàng. Đôi chân ấy nhỏ xinh, trắng trẻo, các ngón chân tròn trịa, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, tất cả co lại với nhau, trông đáng yêu vô cùng.Tâm thần hắn thoáng chao đảo, vội vàng kéo chăn lên đắp lại cho nàng, học theo cách Lục Thư Cẩn thường làm, quấn nàng kín như một cái kén tằm.
Tiêu Cẩn thuận thế nằm xuống, đối diện với nàng.Lục Thư Cẩn ngủ say, đôi mắt đen láy sáng ngời giờ khép chặt, hàng mi dài ngoan ngoãn áp sát gò má trắng trẻo. Giữa đôi mày và mắt, nàng toát lên vẻ ngọt ngào, kiều diễm như một thiếu nữ.
Đặc biệt trong không gian mờ tối này, Tiêu Cẩn càng có một ảo giác mãnh liệt, như thể người đang nằm ngủ trước mặt là một cô nương.Ý nghĩ thoáng qua, trái tim hắn không biết vì sao lại đập loạn nhịp, chẳng chút khách khí mà đập thình thịch vào lồ ng ngực, như muốn dùng âm thanh mỗi lúc một lớn để nói với hắn rằng lòng hắn đã rối bời.Hắn gần như chìm vào giấc mộng do chính mình dệt nên.
Nhưng đồng thời, hắn lại cực kỳ tỉnh táo. Lục Thư Cẩn là nam tử.
Hơn nữa, còn là một nam tử thông minh, trấn định, gặp nguy không loạn. Nhận thức rõ ràng này luôn giúp Tiêu Cẩn giãy giụa thoát ra khỏi cơn mê muội.Bình thường, hắn rất nghiêm khắc với bản thân, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng này, hắn dường như có thể thả lỏng một chút.
Tiêu Cẩn nhìn chằm chằm gương mặt Lục Thư Cẩn, từ lông mày trượt xuống đôi mắt, rồi dừng lại trên đôi môi.Trái tim lại nhảy mạnh một cái, những thứ trước đó bị đè nén lại muốn vùng vẫy trồi lên. Tiêu Cẩn vội dời mắt đi, thở dài một hơi, thầm nhủ không được nhìn môi.
Hắn nhìn sang chỗ khác một lúc, nhưng không kìm được lại quay về nhìn Lục Thư Cẩn.Trên chiếc giường này chỉ có hai người bọn họ, Lục Thư Cẩn ngủ say, không ai biết Tiêu Cẩn đang làm gì, cũng không ai vì hành vi của hắn mà chất vấn hắn.
Tiêu Cẩn tự lừa mình dối người, tự tha thứ cho bản thân.Nhìn lâu như vậy, Lục Thư Cẩn lại động đậy. Lần này, Tiêu Cẩn chứng kiến toàn bộ.
Nàng đầu tiên là giãy giụa trong chăn một lúc, rồi một bàn tay từ trong chăn thò ra, nắm lấy mép chăn đẩy xuống, để lộ nửa thân trên. Sau đó, nàng nâng chân, bàn chân trắng trẻo cũng thò ra, đạp lên chăn đá xuống cuối giường.Lục Thư Cẩn trở mình, nằm ngửa.Tiêu Cẩn bật cười, lại ngồi dậy kéo chăn lên, đắp lại cho nàng.
Nàng đang sốt, cơ thể bị thiêu đốt khó chịu, tự nhiên muốn để mình mát mẻ hơn. Nhưng nếu cả đêm không đắp chăn, e rằng sáng mai bệnh tình còn nặng thêm, đừng mong khỏi.Tiêu Cẩn vốn chiều nàng, nhưng chuyện này thì không thể.
Hắn vừa đắp chăn lên, Lục Thư Cẩn đã nhíu mày, trong giấc ngủ vô thức phản kháng, đẩy chăn ra.Tiêu Cẩn không muốn đánh thức nàng đang ngủ ngon, bèn kéo chăn xuống một chút. Nhưng như vậy vẫn không được, Lục Thư Cẩn cố chấp vô cùng, nhất định phải đá chăn đi.
Nàng vung tay, đôi chân cũng đạp loạn, nóng lòng muốn thoát khỏi sự trói buộc.Tiêu Cẩn không ngờ nàng phản kháng mạnh như vậy, đành thuận theo kéo chăn xuống. Đợi hơi thở nàng bình ổn, không động đậy nữa, hắn lại lặng lẽ kéo chăn lên.
Kết quả, chẳng bao lâu sau, Lục Thư Cẩn lại đá chăn.Lần này Tiêu Cẩn hiểu ra, hễ Lục Thư Cẩn thấy nóng là sẽ đá chăn, chẳng liên quan đến việc nàng ngủ sâu hay không. Nàng hành động theo bản năng. Hắn quấn chăn quanh người nàng, rồi dùng cánh tay ôm lấy, giữ chặt nàng trong lòng để ngăn đôi tay nàng tiếp tục đá chăn.Thân thể Lục Thư Cẩn vốn nhẹ, bị hắn ôm như vậy, cả người qua chăn bông nằm gọn trong lòng hắn. Nàng thậm chí còn tự động nhích tới, trán khẽ chạm vào ngực hắn.
Tiêu Cẩn sợ tiếng tim đập bên trong sẽ làm nàng tỉnh giấc.Lục Thư Cẩn chỉ cảm thấy mình như bị nhốt trong một lò lửa lớn, chẳng mấy chốc đã bị nung đến toát mồ hôi, nóng đến mức nàng ra sức muốn thoát ra.
Người trong lòng lại bắt đầu giãy giụa. Tiêu Cẩn cuối cùng không nỡ lạnh lùng kìm kẹp nàng như vậy, huống chi nàng còn đang bệnh.Thế là Tiêu Cẩn cách lớp chăn bông nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dùng giọng nói cực khẽ dỗ dành, “Ngoan nào, có khó chịu không? Đừng động đậy, chịu chút là ổn thôi.”
Tiêu Cẩn lặp lại vài lần bằng giọng dịu dàng, Lục Thư Cẩn quả nhiên không động nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm trong lòng, chịu đựng cái nóng như lò lửa.
Tiêu Cẩn cũng không nhúc nhích, chỉ chậm rãi siết chặt cánh tay, lặng lẽ thả ra một chút những tâm tư bị đè nén trong lòng, qua lớp chăn bông và áo bông, khẽ kéo nàng vào lòng thêm chút nữa.Lục Thư Cẩn rất khó chịu, chẳng bao lâu trán đã lấm tấm mồ hôi. Tiêu Cẩn phát hiện ra, bèn lấy chiếc khăn ướt treo ở đầu giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.Cả nửa đêm sau, Tiêu Cẩn không hề chợp mắt, cứ cách một lúc lại lau mồ hôi trên mặt nàng, để ý xem nàng có đá chăn nữa không.
Mãi đến khi Lục Thư Cẩn không còn toát mồ hôi, cơn sốt cao hoàn toàn rút đi, Tiêu Cẩn mới buông nàng ra, nằm về chỗ mình, nhắm mắt ngủ.Những chuyện xảy ra trong nửa đêm khuya, chỉ có trời biết, đất biết, và Tiêu Cẩn biết.
Không có người thứ tư nào hay biết.
Tác giả có lời muốn nói:
【Nhật ký nhỏ của Tiêu Cẩn】:
Năm Thừa Tường thứ hai mươi lăm, ngày mười sáu tháng mười một
Nếu có người thứ tư biết, ta sẽ diệt khẩu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.