Tiêu Cẩn phải vất vả một phen mới trèo được lên giường.
Lúc lên, Lục Thư Cẩn đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài, chỉ khi nằm xuống lặng lẽ lắng nghe mới có thể nghe thấy.
Tiêu Cẩn khẽ khàng nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho mình, rồi không động đậy nữa. Trong sự tĩnh lặng, hắn nghe thấy tiếng thở đều đều từ người bên cạnh truyền tới. Không hiểu vì sao, bản thân hắn cũng vô thức điều hòa nhịp thở theo Lục Thư Cẩn, hít vào thở ra cùng một nhịp.Có lẽ vì tiếng tim đập trong lồ ng ngực quá ồn ào, hắn cố ý kìm nén hơi thở của mình, không muốn át đi âm thanh của nàng.
Lần này giống như đêm mưa hôm trước, cả hai đều đắp riêng một chiếc chăn mà ngủ. Nhưng khác ở chỗ, chiếc giường này mềm mại, thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ. Đêm nay không có mưa, trong sự tĩnh mịch vạn vật, hắn có thể nghe rõ từng động tĩnh nhỏ nhất từ Lục Thư Cẩn.Hơn nữa, không biết vì đang bệnh hay vì lý do gì khác, Lục Thư Cẩn dường như đã hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác.
Hồi trước, nàng quấn chăn kín mít, mặt hướng vào tường, thân thể co lại, rõ ràng là rất đề phòng Tiêu Cẩn.
Lần này, nàng nằm ngửa, mặt hơi nghiêng về phía tường. Tiêu Cẩn quay đầu nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt, hắn có thể thấy vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo và nửa gương mặt thanh tú, bình yên của nàng.Bất kỳ ai khi ngủ cũng đều trở nên ngoan ngoãn, huống chi là Lục Thư Cẩn – người mà ngay cả khi thức,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714758/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.