Lục Thư Cẩn cùng Lương Xuân Uyên không lưu lại Diệp phủ để dùng bữa. Trước giờ ngọ thiện, hai người đã từ cửa hông rời khỏi Diệp phủ.
Nàng lên xe ngựa, trở về tiểu trạch viện của mình.Tuy tiểu trạch viện này chẳng thể sánh bằng sự đồ sộ của Diệp phủ, nhưng dù chỉ là một trạch viện hai cửa, Lục Thư Cẩn vẫn cảm thấy nó quá trống trải.
Khi khóa cửa lại, nàng chợt nghĩ, có lẽ nên tìm vài gia đinh và nha hoàn để lấp đầy sự cô quạnh của ngôi nhà này.
Về đến phòng, nàng nhóm lò sưởi trong phòng trước, cởi áo ngoài thay một bộ y phục bằng bông thoải mái hơn rồi ngồi trên tấm thảm cạnh lò sưởi. Nàng lấy ra một chiếc khăn gấm cùng một dải lụa đỏ thắm.
Lục Thư Cẩn vốn nghĩ rằng Tiêu Cẩn quả thực lạnh lùng tuyệt tình, nhưng giờ đây xem ra không hẳn vậy.
Dù nàng và Tiêu Cẩn từng tranh cãi về chuyện tiến thân trên con đường quan lộ, những tình cảm từ những ngày tháng qua vẫn còn tồn tại.
Ít nhất, vào khoảnh khắc bụi phấn rơi vào mắt nàng, Tiêu Cẩn dường như có chút để t@m đến nàng.Hắn có lẽ vẫn còn tức giận, tức vì Lục Thư Cẩn khăng khăng không tham gia khoa cử, không bước chân vào chốn quan trường.
Có lẽ một ngày nào đó, Lục Thư Cẩn sẽ khoác lên mình bộ y phục xinh đẹp, đường hoàng đứng trước mặt Tiêu Cẩn, nói với hắn rằng nàng là một cô nương, và giải thích lý do thực sự khiến nàng không muốn nhập sĩ.Nhưng giờ chưa phải lúc.Nàng thở dài, không còn ý định trả lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714766/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.