🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Gió thổi qua mặt, mang theo cái lạnh cuối đông đầu xuân. Lục Thư Cẩn nhìn vào đôi mắt của Tiêu Cẩn, vô thức cuộn chặt các ngón tay. 
“Ngươi không phải cưỡi ngựa tới sao?” Lục Thư Cẩn hỏi. 
“Đúng vậy.” Tiêu Cẩn đáp rất thẳng thắn, đã sớm chuẩn bị lý do, “Gió buổi trưa sao sánh được với gió đêm? Nhưng đứng đây, ta đã thấy lạnh không chịu nổi rồi.” 
Lục Thư Cẩn nói: “Đối diện bên kia có chỗ thuê xe ngựa, ta sẽ cùng ngươi đi thuê.” 
“Ta không quen ngồi xe ngựa của người khác.” Tiêu Cẩn xoay người bước về phía phòng ngủ, ngáp một cái rồi nói: “Ăn cơm tối xong là buồn ngủ, muốn đi nghỉ rồi.” 
Lục Thư Cẩn cảm thấy hắn cố tình gây khó dễ, vội đuổi theo bước chân hắn, đi phía sau gọi: “Tiêu Cẩn.” 
Tiêu Cẩn dừng lại, quay đầu nhìn nàng. Ánh sáng từ chiếc đèn lồ ng đỏ rực chiếu xuống, phủ lên khuôn mặt hắn một tầng hồng quang mờ ảo, khóe môi khẽ nhếch nụ cười: “Sao thế, Lục Thư Cẩn, ngươi muốn đuổi ta đi sao?” 
Lục Thư Cẩn đứng trước mặt hắn, làn da trắng như tuyết, hàng mi dài để lại bóng mờ tinh tế trên khuôn mặt. Đôi mắt nàng tựa như ngọc trai đen lấp lánh, trông như một bức tượng sứ ngoan ngoãn. 
Bình thường nàng ít biểu lộ cảm xúc, phần lớn thời gian đều điềm tĩnh, như một thiếu niên già dặn trước tuổi. Nhưng lúc này, đối diện với Tiêu Cẩn đầy vẻ xâm lấn, nàng cuối cùng cũng lộ ra chút ngượng ngùng của một thiếu nữ. Nàng thậm chí không thẳng thừng từ chối, mà uyển chuyển nói: “Trong nhà không còn phòng trống nào để ngủ.” 
Tiêu Cẩn giờ đây mặt dày hơn cả tường thành, đừng nói là nàng từ chối khéo, dù nàng có thẳng thắn nói không được, hắn cũng sẽ tìm cớ khác để ở lại. 
Hắn trơ mặt nói: “Không sao, ta thấy giường của ngươi rộng lắm, đủ cho hai người nằm.” 
“Không đủ.” 
“Đủ mà, ta chiếm ít chỗ, ngủ cũng ngoan, không chen lấn ngươi.” 
“Ngươi về nhà đi.” Lục Thư Cẩn nói: “Sao lại muốn ngủ ở nhà người khác?” 
“Ôi, lời này lần sau đừng nói nữa, làm ta đau lòng lắm.” Tiêu Cẩn tặc lưỡi, bảo: “Sao ngươi lại là người khác được, rõ ràng là người nhà.” 
Lục Thư Cẩn nghiêng đầu, không đáp lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tiêu Cẩn tuy chơi trò lưu manh rất thành thạo, nhưng hắn biết nếu muốn ở lại, vẫn cần Lục Thư Cẩn gật đầu. 
Hắn tiến lên hai bước, đến trước mặt nàng, giọng nói trầm xuống như đang dỗ dành: “Thật sự muốn đuổi ta đi sao? Ta ở lại bầu bạn với ngươi một đêm không được à?” 
Lãnh thổ của Lục Thư Cẩn bị xâm phạm, sự gần gũi của Tiêu Cẩn khiến nàng không tự chủ được mà lùi lại. Nhưng nàng nhìn vào mắt hắn, lại như bị mê hoặc, không nhúc nhích. 
Sân trong của căn nhà này đối với nàng mà nói, rộng lớn mà lạnh lẽo. Ngủ một mình, dùng bữa một mình, đọc sách một mình – những việc bình thường nhất, khi vào trong sân này, lại trở nên cô tịch đến lạ. Thế giới của Lục Thư Cẩn chỉ còn lại sự tĩnh lặng vô biên. Có lúc nàng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng sinh ra ảo giác, như thể cả thế gian này chỉ còn lại nàng một mình. 
Nhưng nếu Tiêu Cẩn ở lại, mọi ngọn đèn trong căn nhà này sẽ được thắp sáng. 
Hắn sẽ ngồi bên cạnh nhìn nàng luyện chữ; sẽ khẽ gõ vào bình phong khi nàng đọc sách thâu đêm, nhắc nàng đi ngủ; sẽ kéo nàng trò chuyện, nhờ nàng đánh giá những tác phẩm hắn viết bằng tay trái. 
Nhà là vật vô tri, người mới là sinh khí; Lục Thư Cẩn trầm lặng, còn Tiêu Cẩn lại rực rỡ. 
Lục Thư Cẩn đã im lặng một lúc lâu, Tiêu Cẩn cũng kiên nhẫn chờ nàng lên tiếng. 
Nếu lúc này Lục Thư Cẩn mở miệng nói: “Ta là nữ tử, ngươi không thể ở lại ngủ cùng ta,” thì Tiêu Cẩn tuyệt đối sẽ không ở lại, cũng chẳng có hành động vượt quá giới hạn. 
Nhưng Lục Thư Cẩn không nói vậy. Nàng chỉ hỏi: “Đây cũng được xem là hành vi bình thường giữa nam nhân sao?” 
“Hả? Cái gì?” Tiêu Cẩn thoáng chốc chưa hiểu nàng đang nghĩ gì, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mặt không đổi sắc đáp: “Đúng vậy, ta với Quý Thạc Đình thường ngủ chung mà.” 
Trong lòng hắn tự bổ sung một câu: Nhưng đó là hồi nhỏ.
Lục Thư Cẩn dời ánh mắt sang bức tường bên cạnh, nói: “Vậy ta đi đun nước, ngươi rửa ráy nghỉ sớm đi.” 
Nàng bước về phía phòng tắm, nhưng bị Tiêu Cẩn ngăn lại. Hắn cười bảo: “Để ta đi.” 
Đun nước cho hai người rửa ráy là việc nặng nhọc, Lục Thư Cẩn làm sẽ tốn nhiều sức, nhưng Tiêu Cẩn sức lớn, dễ dàng xách được thùng nước đầy. 
Hắn đến phòng tắm, lấy nước từ thùng lớn, đổ vào bể tắm hình tròn. 
Nghĩ lại vẻ mặt của Lục Thư Cẩn khi hỏi câu ấy, Tiêu Cẩn bỗng thấy chuyện này thật thú vị. 
Lục Thư Cẩn rõ ràng không có kinh nghiệm trong việc giả nam trang. Nàng bề ngoài ra vẻ chín chắn, không để lộ chút sơ hở, nhưng trong lòng chắc hẳn đã rối loạn cả lên. 
Nàng không biết hành vi nào giữa nam nhân được coi là bình thường, lo sợ phản ứng quá mức hay hành động khác lạ sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vì thế, có lẽ nàng thường dành nhiều thời gian quan sát cách các nam nhân xung quanh giao tiếp, rồi âm thầm ghi nhớ. 
Trong lòng nàng chia ra ranh giới, cái gì được làm, cái gì không được làm. 
Khi thực sự gặp phải vấn đề khó giải, nàng mới mở miệng hỏi, như vừa nãy. 
Đáng tiếc, nàng hỏi nhầm người. 
Vì giận dữ mà cãi vã với Lục Thư Cẩn, rồi xa cách lạnh nhạt, lại thất hứa – đó là lỗi của hắn, hắn nhận. 
Nhưng việc Lục Thư Cẩn giấu thân phận lừa hắn lại là chuyện khác. Trừ phi nàng tự nguyện nói ra thân thế, nếu không, trước đó, hắn sẽ cứ giả vờ không biết. 
Để xem nàng đến bao giờ mới chịu nói. 

Bên kia, Lục Thư Cẩn trở về phòng ngủ, ôm ra một chiếc chăn, trải ở bên ngoài. Hai người không phải lần đầu ngủ chung giường, Lục Thư Cẩn đã quen, mà Tiêu Cẩn khi ngủ cũng rất ngoan, chẳng có gì đáng lo. 
Nàng nhóm lò sưởi, thu dọn sơ qua đồ đạc trong phòng, rồi xách ghế nhỏ định đi thắp đèn. 
Chiếc đèn treo tường này hơi cao, Lục Thư Cẩn ít khi thắp, chỉ khi đêm khuya muốn luyện chữ hay đọc sách mới dùng, vì đèn này sáng. 
Hôm nay nàng muốn thức khuya một chút, nên bước lên ghế, kiễng chân thắp đèn. Đúng lúc này, Tiêu Cẩn bước vào, nói: “Nước đun xong rồi, ngươi đi trước đi.” 
“Được.” Lục Thư Cẩn không quay đầu, đáp một tiếng, thổi lửa, vừa giơ tay lên thì bị Tiêu Cẩn nắm lấy cổ tay. 
Hắn không biết từ lúc nào đã đến gần, lồ ng ngực gần như chạm vào lưng nàng, khẽ tựa vào xương bả vai nàng, hơi thở bao trùm lấy nàng. 
“Để ta thắp.” Tiêu Cẩn rất tự nhiên lấy que lửa từ tay nàng, chẳng cần bước lên ghế, chỉ giơ tay là dễ dàng chạm đến chiếc đèn treo tường cao. 
Đèn có bốn tim đèn, chụp đèn làm từ đá lưu ly trong suốt tám mặt, bên trong gắn bốn tấm gương, ánh sáng phản chiếu ra lập tức khiến căn phòng sáng bừng. 
Ở góc khác cũng có một chiếc đèn tương tự, Tiêu Cẩn đến thắp, thế là cả căn phòng trở nên rực rỡ. 
Lục Thư Cẩn lấy y phục đi tắm, thay bộ áo bông dày, trở về phòng thì thấy Tiêu Cẩn đang ngồi bên bàn viết chữ. 
Thấy nàng vào, hắn mới đặt bút xuống, nhìn nàng hỏi: “Ngươi ngủ mà mặc nhiều áo thế sao?” 
Lục Thư Cẩn gật đầu: “Ấm.” 
Tiêu Cẩn không nói gì thêm, đi tắm. Hắn không mang theo y phục thay, chỉ lau người qua loa, c ởi trần áo ngoài, khoác áo choàng lên vai, lững lờ bước vào phòng. 
Lục Thư Cẩn đang đọc sách, nghe tiếng động ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức giật mình đến bật dậy. 
“Tiêu Cẩn, sao ngươi không mặc áo?” Nàng không kìm được cao giọng hỏi. 
Tiêu Cẩn dừng bước, cúi đầu nhìn quần mình, ngạc nhiên nói: “Ta mặc mà?” 
Bờ vai hắn lộ ra đường nét rắn chắc, vẫn còn chút non nớt của thiếu niên, vòng eo cân đối, cơ bụng rõ ràng. Vết sẹo bên sườn trái tuy đã lành, nhưng vẫn nổi bật. 
Ánh sáng chiếu lên người hắn, làm nổi bật sức sống mạnh mẽ và khí chất nam tính của một thiếu niên. 
Lục Thư Cẩn vừa kinh ngạc vì hắn dám c ởi trần đi từ phòng tắm qua đây trong tiết trời lạnh giá, vừa bị khí chất khác giới của hắn áp đảo, khiến tim nàng đập thình thịch. 
“Mau mặc vào!” Nàng thúc giục: “Ngươi chẳng phải nói sợ gió lạnh nên mới ở lại sao? Sao giờ lại không sợ lạnh nữa?” 
“Ta lạnh chứ.” Tiêu Cẩn tùy tiện vắt áo lên ghế, bất đắc dĩ nói: “Nhưng áo này hôm nay đã mặc, ngủ không mặc lại được. Ngươi có áo sạch không? Cho ta mượn tạm một bộ.” 
Lục Thư Cẩn lúc này biết tìm đâu ra áo cho Tiêu Cẩn mặc, nhưng cũng không thể để hắn c ởi trần đi qua đi lại trong phòng. Nàng đành cúi đầu lục tủ quần áo, moi hết ra tìm. 
Không ngờ lại tìm được một bộ. 
Đó là bộ áo nàng mua khi rời Dương Trấn, lúc ấy vội vã lên đường, lại đang tránh né truy đuổi, nên mua áo không kịp xem kích cỡ, tùy tiện lấy hai bộ. Kết quả, một bộ áo lót quá rộng, nàng chỉ mặc một lần rồi cất đi. 
Nhưng dù sao cũng tốn tiền mua, nên đến giờ vẫn chưa vứt. 
Vải áo lót là vải gai chất lượng kém, nhưng vì là áo mặc trong, vẫn có chút mềm mại. 
Nàng đưa cho Tiêu Cẩn, lập tức bị hắn ghét bỏ, nhăn mặt nói: “Ngươi không nói đây là áo, ta còn tưởng là miếng giẻ lau chân cắt thành hình áo lót.” 
“Có mà mặc là tốt rồi.” Lục Thư Cẩn quay lưng lại, ngón tay xoay tròn trên mặt bàn, lặp lại: “Mau mặc vào.” 
Tiêu Cẩn đành miễn cưỡng mặc bộ áo ấy. Da hắn chẳng phải mỏng manh, nhưng áo này mặc vào thật khó chịu, vải thô ráp cọ vào da, ngứa ran từng đợt. 
Vai áo thì vừa, nhưng tay áo lại ngắn một đoạn, để lộ cổ tay Tiêu Cẩn, trông như tiểu nhị trong tửu lâu. 
“Bộ áo này cũng được, hợp ý ta.” Tiêu Cẩn nói trái lương tâm, vừa trèo lên giường vừa bảo: “Mai ta mặc về, không trả ngươi đâu, giữ lại làm giẻ lau chân.” 
Lục Thư Cẩn lười đáp, ngồi lại bàn cúi đầu viết chữ. 
“Ngươi khi nào ngủ?” Tiêu Cẩn ngoảnh đầu nhìn nàng. 
“Viết xong bài này.” Lục Thư Cẩn đáp. 
Tiêu Cẩn không nói thêm. 
Lò sưởi làm căn phòng ấm áp, Tiêu Cẩn nằm nghiêng ra ngoài, ánh mắt dừng trên người Lục Thư Cẩn. 
Nàng ngồi ngay ngắn, tay áo khẽ xắn lộ cổ tay thon gầy, tóc dài buộc cao, đuôi ngựa buông nhẹ bên vai. Nàng cúi đầu chăm chú viết chữ, ánh sáng chiếu nghiêng, bóng nàng in trên sàn, tạo thành bức tranh tĩnh lặng mà tinh xảo. 
Mấy ngày qua, Tiêu Cẩn vì tâm sự mà chẳng đêm nào ngủ ngon. Giờ nằm đây, lòng hắn thỏa nguyện và yên tâm, cơn buồn ngủ kéo đến. Chờ mãi không thấy nàng viết xong, hắn đã ngủ thiếp đi trước. 
Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Đến khi Lục Thư Cẩn viết đến mỏi mắt, buông bút xoa cổ tay, vô thức ngẩng đầu, thấy Tiêu Cẩn đã ngủ. 
Nàng nhẹ bước đến gần, thấy hắn ngửa mặt, mắt khép hờ, tay buông thõng trên giường, lông mày hòa trong ánh sáng, như đang ngủ say không chút đề phòng. 
Nàng nhìn một lúc, rồi xách ghế đến gần chiếc đèn lưu ly cạnh giường, bước lên ghế tháo chụp đèn, đậy nắp dập lửa. Đèn tắt, phòng tối đi nhiều. 
Tiêu Cẩn bị ánh sáng đột ngột mờ đi mà tỉnh, mở đôi mắt mông lung, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi viết xong rồi?” 
Lục Thư Cẩn đặt chụp đèn về chỗ cũ, quay đầu nhìn hắn. Thấy hắn ngái ngủ nhìn mình, một câu định nói ra nhưng dừng lại, cuối cùng chỉ gật đầu. 
“Mau ngủ đi.” Tiêu Cẩn nói: “Ta đợi đến ngủ quên rồi.” 
Bài viết của Lục Thư Cẩn còn lại một ít, nhưng nàng nghĩ không cần gấp tối nay, bèn tắt chiếc đèn còn lại, chỉ để một ngọn đèn đứng cạnh giường. Căn phòng phủ ánh sáng vàng ấm mờ ảo, mọi thứ trở nên mơ hồ. 
Nàng đến cạnh giường, cởi giày trèo lên, chui vào chăn bông, bất ngờ phát hiện chăn thường ngày lạnh giá giờ lại ấm áp. 
Vừa nằm xuống, hơi ấm bao lấy nàng, thoải mái vô cùng. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Cẩn, chân vô tình chạm phải một vật ấm nóng, giật mình như thỏ con, vội rụt chân về, áp sát tường. 
“Tiêu Cẩn.” Lục Thư Cẩn khẽ gọi. 
“Hử?” Tiêu Cẩn đáp bằng giọng lười biếng, như sắp ngủ. 
“Chân ngươi.” Nàng nhắc. 
Tiêu Cẩn ngáp: “Chân ta làm sao?” 
“Chân ngươi thò vào chăn ta.” 
“Đâu có?” Tiêu Cẩn lại giở trò vô lại. 
“Đây.” Lục Thư Cẩn dùng mũi chân chạm qua, đạp nhẹ lên mu bàn chân hắn hai cái: “Đây là chỗ của ta, ngươi chen nữa, ta chỉ còn cách dính vào tường.” 
Chân nàng lạnh ngắt, đặc biệt là đầu ngón chân, vừa chạm vào mu bàn chân Tiêu Cẩn, cảm giác lạnh buốt truyền đến. Ngón chân mềm mại lướt qua, lập tức khiến lòng Tiêu Cẩn ngứa ran. 
Hắn từng nghe đại phu Đỗ nói, nữ tử phần lớn cơ thể lạnh, đến đông thì tay chân lúc nào cũng băng giá. Người như vậy chui vào chăn lạnh, chẳng biết bao lâu mới ấm. Chả trách Lục Thư Cẩn ngủ vẫn mặc áo dày. 
Tiêu Cẩn rụt chân về, bỗng sờ cổ nói: “Cổ ta tự nhiên ngứa quá, ngươi xem thử có phải cái áo giẻ này gây ra không.” 
Lục Thư Cẩn nghĩ hắn có thể không quen mặc vải này thật, bèn tin lời, tiến lại gần nhìn kỹ cổ hắn: “Bỏ tay ra, để ta xem.” 
Tiêu Cẩn ngoan ngoãn bỏ tay, để nàng nhìn kỹ. 
Cổ hắn sạch sẽ, chẳng thấy gì. Lục Thư Cẩn định nói không sao, thì bất ngờ bị Tiêu Cẩn ôm chặt. Động tác nhanh và mạnh, khiến nàng giật mình, bản năng đẩy vai hắn, lùi lại. 
Nhưng sức nàng sao bằng Tiêu Cẩn, đẩy hai cái không ra, bị hắn từ từ kéo vào lòng. Lục Thư Cẩn kinh hãi: “Tiêu Cẩn! Thả ta ra!” 
“Đừng động.” Giọng Tiêu Cẩn trầm thấp, mang theo sự trấn an: “Chân ngươi lạnh quá để ta sưởi ấm cho, ngươi đừng tránh, ta sẽ thả.” 
Lục Thư Cẩn vội gật đầu. Nàng đương nhiên không muốn chân chạm vào Tiêu Cẩn, nó khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng vị đại thiếu gia này tính tình thất thường, phải lừa hắn thả ra trước. 
Song Tiêu Cẩn không dễ bị lừa. Hắn cúi đầu quan sát nàng, nói: “Gật nhanh thế chắc chắn định gạt ta, không tin được.” 
Tay hắn ôm chặt eo nàng, nhanh chóng thò chân vào chăn, tìm đôi chân nhỏ lạnh giá của nàng. Vừa chạm vào, đôi chân ấy lùi lại, Tiêu Cẩn đuổi theo, đè chân nàng dưới chăn. 
Nam nhân khí huyết mạnh, người đâu cũng ấm. Hơi ấm từ chân Tiêu Cẩn bao lấy Lục Thư Cẩn. Tuy không thấy, nhưng nàng cảm nhận được chân hắn lớn hơn chân mình rất nhiều. 
Lục Thư Cẩn như lò lửa bị đốt cháy, cả người nóng lên vì trái tim đập điên cuồng, nhiệt chạy từ cổ lên má. Nàng cẩn thận kìm nén hơi thở gấp gáp, cơ thể căng cứng, không dám thả lỏng. 
Lần trước ở đại viện phía bắc thành, Tiêu Cẩn sưởi chân cho Lục Thư Cẩn, chỉ xem nàng như đệ đệ mà xót xa. Nhưng lần này khác. Hắn kéo nàng vào lòng, che giấu chút tình ý trong mắt, cười nói: “Mặc áo dày thế, ôm vào thật ấm áp.” 
“Ta không cần ngươi sưởi…” Lục Thư Cẩn khẽ động chân bị đè, có ý vùng vẫy. 
Tiêu Cẩn vội vỗ nhẹ lưng nàng, dỗ: “Đừng nháo, đừng nháo, một lát là xong. Ấm rồi ngươi ngủ sẽ nhanh, cũng ngủ ngon hơn.” 
Hắn cảm nhận cơ thể nàng căng cứng, bèn cách lớp áo bông dày vỗ nhẹ từng cái, dùng nhịp chậm và lực nhẹ xoa dịu nàng, tiện thể nói chuyện khác: “Trong thành có loại lò sưởi nhỏ, nhét một miếng than vào, trước khi ngủ đặt vào giường hai cái, đủ ấm cả nửa đêm. Mai ta mua cho ngươi vài cái, đừng cứ nghiến răng chui vào chăn lạnh.” 
Lục Thư Cẩn cúi đầu, trán tựa vào ngực Tiêu Cẩn, tai chỉ nghe tiếng tim đập mạnh, giọng hắn truyền từ trên đầu xuống, nghe trầm trầm. 
Tâm trạng nàng quả nhiên kỳ lạ. So với kháng cự, nàng lại thấy vui nhiều hơn. Cảm giác an tâm ngập tràn lấp đầy mọi kẽ hở trong lòng, từ góc nhỏ còn len lỏi chút khát khao mơ hồ. Có khoảnh khắc, nàng muốn vươn tay ôm lại Tiêu Cẩn. 
Tim đập quá nhanh, dù lưng được vỗ về, nàng vẫn khó bình tĩnh. 
So với lần ở đại viện phía bắc, tâm trạng nàng giờ hoàn toàn khác, mọi suy nghĩ rối tung. 
Thấy nàng không đáp, Tiêu Cẩn cũng không ép, lại nói: “Vài ngày nữa phụ thân và nhị ca ta sẽ về kinh thành. Trước khi đi, họ muốn đến Phong Đình sơn trang chơi vài ngày, ngươi đi cùng chứ?” 
Lục Thư Cẩn lập tức từ chối: “Không đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tiêu Cẩn đã đoán trước, bèn nói tiếp: “Chủ nhân Phong Đình sơn trang là nữ nhi duy nhất của nội các đại học sĩ Tần Vọng. Nàng đọc vạn quyển sách, học vấn uyên thâm, từng mở trường tư ở kinh thành, chỉ nhận nữ học trò. Sau đó không biết gặp biến cố gì, nàng về Vân Thành, sống ở Phong Đình sơn trang.” 
Đầu nàng khẽ động, ngẩng lên nhìn hắn, mắt lấp lánh kỳ vọng: “Thật sao?” 
Tiêu Cẩn cười: “Đương nhiên. Nàng ít tiếp khách, nếu ngươi muốn gặp, ta có thể dẫn ngươi đi.” 
Lục Thư Cẩn nghe nói nàng từng mở trường chỉ nhận nữ tử, hận không thể gặp ngay, gật mạnh: “Được.” 
“Vậy hai ngày nữa ta đến đón ngươi, mang theo vài bộ y phục, có lẽ ở sơn trang ba năm ngày.” Tiêu Cẩn nói, thả nàng ra, rút chân về, tiện tay đắp chăn cho nàng, vỗ hai cái: “Ngủ đi.” 
Lục Thư Cẩn rời khỏi vòng tay hắn, không biết vì lý do nào, lòng vui vẻ lạ thường,ôm chăn nằm hồi lâu mới từ từ ngủ. 
Tiêu Cẩn nghe hơi thở nàng dần đều, biết nàng ngủ say, bèn quay đầu nhìn. 
Giờ nàng chẳng còn cảnh giác với hắn, không như lần đầu ngủ chung, cuộn mình như tằm, quay lưng co ro. Bây giờ nàng nằm ngửa, tay thò ra khỏi chăn một nửa, đầu nghiêng về phía hắn. 
Tiêu Cẩn ngồi dậy, nhẹ nhàng tiến lại, đặt một nụ hôn khẽ lên chóp mũi trắng trẻo của nàng, rồi kéo tay nàng vào chăn, nằm xuống, cố ý dịch sát nàng hơn, mới nhắm mắt ngủ. 

Đêm khuya tĩnh lặng, canh ba vang tiếng gõ mõ. 
Trong Diệp phủ, Diệp Tuân cầm một lá thư, đọc đi đọc lại ba lần, cố kìm hơi thở, nhận ra đầu ngón tay run rẩy, vội đặt thư xuống, ngẩng đầu hỏi: “Phụ thân, ý này là sao?” 
Diệp Đình thong thả chỉnh tim đèn, gương mặt hơn năm mươi vẫn gầy gò, ánh mắt sắc bén. Không cười thì toát lên vẻ hung ác, cười lại như hòa nhã. Ông chậm rãi nói: “Không hiểu sao?” 
“Quân lương của vài vạn tướng sĩ ở Bắc Cương bị cắt, chẳng đáng gì, nhưng nếu cả ngân lượng mua lương thực cũng bị nuốt, họ ăn gì?” Diệp Tuân chẳng phải không hiểu, chính vì hiểu quá rõ nên mới không dám tin mà hỏi. 
“Người chết cần ăn sao?” Diệp Đình đáp. 
“Lần này tam điện hạ dẫn năm vạn tướng sĩ…” Diệp Tuân nói. 
Cắt quân lương và ngân lượng lương thực, Bắc Cương không nhận được cứu tế, nghĩa là năm vạn tướng sĩ có thể bị đói chết hoặc lạnh chết. 
Diệp Đình thờ ơ: “Nhị công tử Tiêu gia đã định tội rõ ràng cho hai nhà Lưu, Tề. Chẳng bao lâu thánh chỉ giáng tội sẽ đến, tịch thu gia sản, chém đầu, ngân khố sung công. Giờ tam điện hạ cần tạo thế, chính là lúc cần tiền. Số ngân lượng quân lương này vừa đủ. Hơn nữa, khi tam điện hạ nhận chỉ đi Bắc Cương, đã định sẵn không thể trở về.” 
Ông hạ giọng: “Hoàng thượng long thể suy yếu, chẳng còn bao lâu. Đợi lục điện hạ đăng cơ, năm vạn người kia chỉ là hạt cát trong biển.” 
Diệp Tuân im lặng. 
Diệp Đình liếc hắn: “Quân lương từ quốc khố xuất ra, vận đến Hải Thành, giao nhận đã cận kề. Tri phủ Hải Thành là môn sinh của nội các đại học sĩ Tần Vọng, người này cố chấp, khó lôi kéo. Nếu tri phủ phát hiện manh mối, báo lên Tần Vọng, mọi kế hoạch sẽ đổ bể. Nữ nhi độc nhất của ông ta ẩn cư ở Phong Đình sơn trang ngoài thành, tìm người ra tay gọn gàng, cho Tần Vọng một bài học trước.” 
Diệp Tuân nhíu mày: “Nữ nhi của Tần Vọng đã lánh đời từ lâu, sao phải kéo nàng vào?” 
“Dù lánh đời, nàng vẫn là viên ngọc quý duy nhất của Tần Vọng. Muốn đánh mạnh vào lão ngoan cố đó, chỉ có thể ra tay từ đây.” Diệp Đình nói: “Phong Đình sơn trang canh phòng nghiêm ngặt, từ ngoài khó đột nhập. Ngươi với Tần Lan Lan có chút giao tình, giả vờ đến sơn trang du ngoạn, phối hợp nội ứng ngoại hợp, phá phòng thủ sơn trang, việc sẽ dễ hơn.” 
Diệp Tuân cúi mắt, định nói gì nhưng ngừng, cuối cùng đáp: “Vâng.” 
Diệp Đình đứng dậy, đẩy cửa sổ. Gió lạnh ùa vào, như dao cắt xương. Ông đón gió, nói: “Đại thế tất yếu, chút hy sinh là khó tránh. Tất cả đều vì thiên hạ thái bình.” 
“Con ghi nhớ.” Diệp Tuân đáp. 
“Lui đi, ta nghỉ.” 
Diệp Tuân hành lễ, rời khỏi thư phòng, cung kính đóng cửa. 
Hắn đi qua lối đá cuội, đến ngã rẽ trong sân, dừng chân ngẩng nhìn trời. Trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong trẻo chiếu rọi vạn vật. 
Diệp Tuân nghĩ một lát, rẽ đến sân của Diệp Cần, đứng ngoài cửa hỏi người hầu: “Cần Cần tối nay ăn có tốt không?” 
Người hầu chưa kịp đáp, Diệp Cần đã thò đầu ra từ cửa sổ: “Ca ca?” 
Diệp Tuân cười bước tới, hơi trách: “Khuya thế này chưa ngủ sao?” 
“Ngủ một giấc rồi tỉnh, không ngủ lại được.” Diệp Cần nói: “Sao ca ca giờ này đến?” 
“Ta đến xem tối nay muội ăn uống thế nào.” 
“Ăn rồi, cháo với bánh bao hấp.” 
Diệp Tuân lại hỏi: “Muốn ra ngoài chơi không?” 
Mắt Diệp Cần sáng lên: “Bây giờ sao?” 
Hắn gõ lên đầu nàng: “Bây giờ là lúc muội phải ngủ. Ý ta là hai ngày nữa, ta có việc ra ngoài, muội có thể tìm Lục Thư Cẩn chơi.” 
Diệp Cần nghe ca ca phải đi xa, mặt thoáng buồn, nhưng biết có thể tìm Lục Thư Cẩn, nỗi buồn được an ủi phần nào. Nàng nói: “Lâu rồi không gặp Lục Thư Cẩn.” 
Diệp Tuân nhìn nàng, bỗng lấy từ tay áo một túi hương màu lam, nói: “Cái này cho muội. Tết Thượng Nguyên muội hãy đem tặng Quý Thạc Đình, nói là tự tay muội thêu.” 
“Ca ca,” Diệp Cần không nhận, bĩu môi: “Lần trước muội định tặng hắn đồ, hắn ném xuống sông rồi.” 
“Ai biết lần trước muội tặng cái gì, sau cũng chẳng vớt được, hay là xấu quá bị chê?” Diệp Tuân nhét túi hương vào tay nàng: “Túi hương này thêu đẹp, dù hắn không muốn, chắc cũng không nỡ ném. Muội thử tặng xem, biết đâu hắn nhận thì sao?” 
Diệp Cần bảo là một chiếc nhẫn ngón tay, nhưng Diệp Tuân sai người mò dưới ao mấy lần chẳng thấy, đành thôi. 
Nàng nhìn túi hương, nghe vậy thì vui lên: “Thạc Đình ca ca thật sự sẽ nhận sao?” 
Diệp Tuân cười gượng, hơi chột dạ: “Có lẽ vậy. Dù sao muội đừng tặng gần sông là được.” 
Diệp Cần cười tươi nhận lấy, tựa bên cửa sổ trò chuyện với ca ca. Chẳng bao lâu, Diệp Tuân giục nàng đi ngủ, trước khi đi còn xoa đầu nàng, hỏi: “Cần Cần là đứa trẻ ngoan nhất thế gian, đúng không?” 
Diệp Cần từ nhỏ nghe câu này không biết bao lần, đã thành phản xạ gật đầu: “Đúng vậy.” 
Diệp Tuân cười hài lòng, rồi rời đi. 

Sáng hôm sau, Tiêu Cẩn về nhà, muốn ở lại ăn thêm bát mì cũng không được. 
Trưa, một nhóm người hầu được chọn kỹ càng được đưa đến cửa nhà Lục Thư Cẩn, gồm bốn tỳ nữ và tám gia đinh. Tức thì căn nhà không còn lạnh lẽo. 
Lục Thư Cẩn mong ngóng gặp nữ tài tử kia, sớm thu xếp y phục và đồ đạc, chờ Tiêu Cẩn đến gọi. 
Ai ngờ chưa thấy Tiêu Cẩn, đã nghe tin đồn lạ lùng. 
Không biết từ đâu truyền ra, nói Tiêu Cẩn thích nam phong, trước đây từ chối trâm hoa của tiểu thư Hạng Tứ cũng vì không thích nữ tử. Còn bảo hắn hay đến Xuân Phong lâu là vì các tiểu quan ở đó xinh đẹp, hợp ý hắn. 
Thậm chí có người nói Tiêu Cẩn thích thư sinh trắng trẻo yếu đuối, như người bên cạnh hắn. Trước đây ở Diệp phủ, khi bị pháo hoa làm đau mắt, hắn giữa thanh thiên bạch nhật ôm người đó đi, thành bằng chứng cho tin đồn. 
Tiêu Cẩn nghe thì chẳng phản ứng gì, vì trước đây chính hắn cũng từng nghĩ mình thích nam nhân. 
Nhưng Tiêu Vân Nghiệp tức đến lệch mũi. Đang uống trà, nghe tin này, ông phun một ngụm, đập vỡ chén, tức giận nhảy dựng lên mắng: “Kẻ nào thiếu đạo đức tung tin đồn xui xẻo này? Chẳng phải rõ ràng nguyền rủa nhà Tiêu chúng ta tuyệt tự sao?!” 
Ông lắc mạnh vai Tiêu Cẩn: “Con mau nói gì đi!” 
“Tin đồn!” Tiêu Cẩn khẳng định: “Sao con có thể thích nam nhân? Con chỉ thích cô nương trắng trẻo thôi.” 
Tiêu Vân Nghiệp hỏi: “Vậy chuyện ở Diệp phủ là thế nào?” 
Tiêu Cẩn đáp: “Thư sinh đó là bằng hữu con kết giao, từng nhắc trong thư với phụ thân. Hôm đó mắt hắn bị thương không đi được, con đành ôm hắn đi rửa mắt. Cứu người là quan trọng.” 
“Đúng, cứu người mới quan trọng.” Tiêu Vân Nghiệp chọn tin con trai, bước ra cửa hét: “Người đâu! Tìm kẻ tung tin trong thành, bắt lại đưa quan phủ đánh đòn! Danh tiếng nhà Tiêu ta há để bị bôi nhọ thế này?!” 
Nhưng dù Tiêu Vân Nghiệp mạnh tay dẹp tin đồn, lời bàn tán càng sôi nổi. Cả Vân Thành, từ đầu đường đến cuối ngõ, đều nói Tiêu Cẩn thích nam nhân. 

Hai ngày sau, Tiêu Cẩn theo hẹn đến đón Lục Thư Cẩn, đi cùng có Tưởng Túc, Quý Thạc Đình, Tiêu Hành, Phương Cẩn, Hà Triêm và vài người khác. 
Lục Thư Cẩn vừa lên xe ngựa, Tưởng Túc đã kéo nàng trò chuyện rôm rả, nói những ngày qua nàng và Tiêu Cẩn cãi nhau, hắn cũng bị kẹp giữa lằn ranh, khổ sở ủy khuất. Nói đến chỗ buồn, hắn còn nhỏ hai giọt nước mắt, trông thật đáng thương. 
Lục Thư Cẩn an ủi hắn hồi lâu, cuối cùng Tiêu Cẩn bảo hắn im, hắn mới chịu ngừng vì sợ uy của đại ca. 
Xe ngựa đến cửa Phong Đình sơn trang, Tiêu Cẩn xuống xe, thấy Lương Xuân Uyên từ xe ngựa của nhị ca mình bước xuống. 
Hắn sững sờ, dùng ánh mắt hỏi Quý Thạc Đình chuyện gì xảy ra. 
Quý Thạc Đình bước tới, nhún vai: “Gặp ở chân núi, hắn muốn vào sơn trang nhưng bị từ chối. Nhị ca ngươi thấy ta quen hắn, bèn cho đi cùng.” 
Tiêu Cẩn tức đến chết: “Ngươi bị lừa rồi sao? Quen cái gì mà quen?” 
“Ta đâu có, chỉ thò đầu ra nhìn, bị hắn thấy, hắn hành lễ với ta thôi.” Quý Thạc Đình cười lắc đầu, hơi bất đắc dĩ: “Trước đây ở học phủ từng nói chuyện vài lần.” 
Tiêu Cẩn nghiến răng, chửi khẽ: “Mặt hắn dày thật, ta cũng chịu thua.” 
“Tiêu Cẩn.” Lục Thư Cẩn không biết từ lúc nào đã đến sau hắn, gọi. 
Tiêu Cẩn giật mình, quay lại cười: “À, ta nói tường sơn trang này lại được xây dày thêm, chắn gió tốt lắm.” 
Lục Thư Cẩn ừ một tiếng, đứng cạnh hắn, không nói thêm. 
Tưởng Túc thì quen Lương Xuân Uyên hơn, vì lần trước cùng tham gia lễ rước thần nữ. Tính hắn nhiệt tình, kéo Lục Thư Cẩn nói chưa được hai câu, nàng đã chạy sang bên Tiêu Cẩn. Tưởng Túc không dám qua đó nói tiếp, sợ Tiêu Cẩn đánh. 
Thế là hắn nhanh chóng nhắm đến Lương Xuân Uyên, trò chuyện rôm rả. 
Tốt lắm. Lục Thư Cẩn thấy thế, lặng lẽ gật đầu, lộ vẻ hài lòng. Lương Xuân Uyên xuất hiện đúng lúc. 
Nhưng Tiêu Cẩn trừng Lương Xuân Uyên, cố dùng ánh mắt hung dữ đuổi hắn xuống núi. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.