Phong Đình sơn trang rộng lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉ đứng trước cổng thôi đã bị bức tường cao vút và cánh cổng dày nặng làm cho kinh ngạc.
Nói đây là sơn trang, chi bằng bảo rằng nó giống một tòa pháo đài hơn.
Bốn tên vệ binh đứng canh trước cổng, Tiêu Hành bước lên thương lượng, chẳng mấy chốc cổng lớn được mở ra, mọi người lần lượt bước vào.
Vừa vào trong, hai bên đường đã thấy những hàng cây thường xanh được trồng ngay ngắn, dù là mùa đông lạnh giá, vẫn xanh tươi mơn mởn.
Nhìn theo con đường, xa xa thấp thoáng vài tòa viện lạc, phong cách kiến trúc của những ngôi nhà này khác với thành Vân, mái nhà nhọn, bốn góc hiên cong vút, dưới hiên treo những chiếc chuông xương cổ kính.
Gió thổi qua, chuông phát ra âm thanh trầm đục, chẳng mấy dễ nghe.
Lục Thư Cẩn chưa từng thấy loại chuông này, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú, lòng thầm nghĩ về công dụng của chúng.
“Đây là một phong tục rất cổ xưa, nguồn gốc khó truy, nhưng theo lời đồn phổ biến nhất, những chiếc chuông này vốn được thợ săn trong núi sâu dùng xương của con mồi chế thành. Khi người chồng ra ngoài săn bắn, thê tử sẽ treo chuông dưới hiên nhà, gió thổi, âm thanh chuông xương vang vọng vào núi sâu, người chồng nghe được sẽ theo đó mà tìm đường về. Lâu dần, phong tục này lưu truyền trong dân gian, thường được dùng để cầu phúc và gửi gắm tâm tư khi người thân đi xa.”
Tiêu Cẩn thấy nàng chăm chú nhìn chuông xương, biết nàng tò mò, bèn giải thích: “Nhưng nay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714770/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.