Giờ Ngọ.
Sau bữa trưa, Diệp Tuân bảo Diệp Cần trở về phòng. Chẳng bao lâu, hắn bưng một bát rượu nếp viên nhỏ vào.
Diệp Cần đang mải mê xem xét món đồ sứ trang trí trên bàn, nghe tiếng hắn gọi bèn bước tới, ngồi xuống chiếc ghế bọc đệm mềm mại bên cạnh.
“Đến đây, nếm thử món này xem.” Diệp Tuân dùng thìa khuấy nhẹ, một mùi ngọt ngào lan tỏa. Hắn liếc thấy trên thìa còn vương chút bột trắng, vội khéo léo dùng ngón tay lau đi, thần sắc không chút thay đổi.
Diệp Cần vui vẻ ngồi lại gần, há miệng thật to, “A!”
Diệp Tuân đút viên rượu nếp vào miệng nàng, đoạn nói: “Trời đang âm u, e là sắp mưa. Muội cứ ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng đi đâu cả, biết chưa?”
Diệp Cần nhai viên tròn nhỏ trong miệng, ngập ngừng hỏi: “Thế còn huynh thì sao?”
“Huynh đến đây, đương nhiên là có việc cần làm. Muội thực sự nghĩ huynh đến để vui chơi sao?” Diệp Tuân vừa đút từng viên rượu nếp cho nàng, vừa thong thả nói: “Nghe lời, biết chưa?”
Diệp Cần gật đầu, lặp lại: “Nghe lời.”
Nàng ăn no từ bữa trưa, chỉ nếm vài viên đã không muốn ăn thêm. Diệp Tuân dỗ dành vài câu, nàng vẫn ôm bụng bảo đã no.
Diệp Tuân bất đắc dĩ, đành đặt bát lên bàn, chậm rãi thu dọn những món đồ trên bàn bị Diệp Cần làm lộn xộn. Khi ngoảnh lại, nàng đã tựa vào ghế mềm, ngủ thiếp đi.
Hắn bước tới, nhẹ nhàng bế Diệp Cần lên, đặt nàng lên giường, cởi giày, đắp chăn cẩn thận, rồi ngồi xuống bên mép giường.
Tân niên vừa qua, Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714772/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.