Lục Thư Cẩn trằn trọc khó ngủ, mãi đến nửa đêm về sáng mới chập chờn thiếp đi.
Cùng trong đêm khuya khó lòng chợp mắt, còn có Diệp Tuân.
Hắn tối nay uống quá nhiều rượu, dù tửu lượng tốt đến đâu cũng không chịu nổi, đầu óc choáng váng mơ hồ. Nhưng hắn vẫn thắp đèn, ngồi dưới ánh sáng mờ ảo, chăm chú nghiên cứu bản đồ toàn bộ Phong Đình sơn trang. Thuở nhỏ, hắn từng đến nơi này, từ đó hầu như năm nào cũng ghé qua sơn trang một lần, địa hình nơi đây hắn đã thuộc nằm lòng.
Sơn trang phòng thủ nghiêm ngặt, từ bên ngoài tấn công vào quả thực khó như lên trời. Nhưng nếu từ bên trong giở trò, trong ngoài phối hợp, dù là pháo đài kiên cố đến đâu cũng dễ dàng sụp đổ.
Hắn xoa huyệt thái dương đang nhức nhối, thở dài một hơi, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc khiến chính hắn cũng thấy khó chịu.
Dưới ánh đèn, hắn xem xét bản đồ hồi lâu, đến khi đôi mắt mỏi nhừ mới đứng dậy cởi áo ngoài, định nghỉ ngơi.
Vừa thổi tắt đèn, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Diệp Tuân trong bóng tối khựng lại, đành mò mẫm lấy cây đèn thắp sáng ngọn, trong lòng thầm oán trách giữa khuya khoắt thế này còn ai đến quấy rầy, giống hệt Diệp Cần gây rối.
Hắn kìm nén sự bực dọc giữa đôi mày, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là một hạ nhân của sơn trang. Người này nhìn Diệp Tuân với vẻ mặt áy náy, nói: “Nửa đêm làm phiền Diệp đại nhân, mong ngài lượng thứ. Chỉ là lệnh muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714771/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.