Lục Thư Cẩn sau khi nghe quy tắc của cuộc thi đoán đèn lồ ng tuyển phu quân, nàng nhận ra rằng, trò chơi này thực chất chỉ là một mánh lới kiếm tiền theo cách khác mà thôi.
Nó chuyên nhằm vào những kẻ háo sắc, lòng mang ý đồ bất chính, tham lam lợi ích, dụ họ dâng lên bạc trắng phau phau. Tưởng Túc chính là một trong số đó.
Vốn dĩ, cách kiếm tiền kiểu một kẻ đánh một kẻ chịu này cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ là Lục Thư Cẩn thấy dáng vẻ Tưởng Túc có phần đáng thương, nên nàng chỉ muốn giúp hắn lấy lại mười lượng bạc đã bỏ ra.
Nàng lật mặt sau của chiếc đèn lồ ng đầu tiên, thấy câu đố được viết ở đó: “Phi thư Tiền Đường xuân dĩ khứ”.
Câu đố này với nàng mà nói, quả thực quá đơn giản. Chỉ cần liếc qua, nàng đã biết đáp án. Nàng đưa chiếc đèn lồ ng cho người đàn ông trung niên đứng cạnh, nhưng không ngờ, một cô nương ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, nhận lấy đèn lồ ng từ tay nàng, khẽ mỉm cười e lệ, nói:
“Công tử đã đoán ra chưa?”
Lục Thư Cẩn không nhận ra điều gì bất thường, chỉ đáp:
“Hồng Giang chi hạ.”
Cô nương ấy xé đi mảnh giấy dán dưới câu đố, để lộ đáp án đúng như lời Lục Thư Cẩn vừa nói. Nàng cười, bảo:
“Đáp đúng.”
Tưởng Túc đứng phía dưới, khẽ reo lên một tiếng vui mừng, rồi nắm lấy cánh tay Tiêu Cẩn, hào hứng nói:
“Tiêu ca, huynh nói xem, chúng ta có thể dựa vào Lục Thư Cẩn mà phát tài ở đây không?”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714775/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.