🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Thư Cẩn thỉnh thoảng cũng đọc thoại bản.
Nàng từng thấy trong thoại bản miêu tả về những hắc đi3m, thường tọa lạc nơi hoang vu hẻo lánh, ít người qua lại. Ban ngày thì giả bộ buôn bán lương thiện, nhưng đêm xuống lại làm những việc giết người cướp của.
Nhạn bay qua thì nhổ lông, thú đi ngang thì lột da, là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Lục Thư Cẩn thoáng chốc cảm thấy sợ hãi, đôi mắt lộ vẻ e dè, hạ giọng nói: “Vậy giờ chúng ta mau rời đi thôi?”
Tiêu Cẩn lắc đầu, không đồng ý: “Trời đã tối, đi đường đêm không an toàn, huống chi cỗ xe của Hải Châu học phủ cũng không đủ chỗ cho hai ta ngủ.”
Cỗ xe của Hải Châu học phủ thực ra không nhỏ, nhưng so với xe của Tiêu phủ thì kém xa, chẳng phải chật hẹp thì cũng là nệm cứng, lại còn thoang thoảng mùi gỗ mục. Tóm lại, trong miệng Tiêu Cẩn chẳng có lấy một lời khen.
Thấy chàng ung dung tự tại, dường như đã có kế sách ứng phó, Lục Thư Cẩn liền hỏi: “Chàng định làm thế nào?”
Tiêu Cẩn liếc mắt ra cửa sổ, nói: “Tạm thời cứ thuận theo kế của họ, xem kẻ đến là ai.”
Lục Thư Cẩn chưa từng gặp tình huống thế này. Nàng nhớ đến những hắc đi3m trong thoại bản- nơi làm bánh bao nhân thịt người thì không khỏi rùng mình, bèn nói: “Vậy tối nay chúng ta chỉ ăn bánh khô thôi, đừng đụng đến đồ của khách đi3m.”
Thấy nàng cố chấp với bánh khô, Tiêu Cẩn không nhịn được mà bật cười: “Không sao, nơi này đâu phải núi rừng hoang dã, chỉ là ngoại ô thôn làng thôi. Ta đã sai Trần Ngạn đi vào thôn mua thức ăn rồi.”
Với số ngân lượng hiện có trong tay Lục Thư Cẩn, dù có sa sút thế nào cũng không đến mức chỉ ăn bánh khô. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại có một sự ám ảnh với bánh khô.
Hễ dừng chân ở thành trấn, nàng lại xuống xe mua vài cái, nói là để phòng thân.Rồi khi Tiêu Cẩn ngủ một giấc trên xe tỉnh dậy, đã thấy nàng ôm bánh khô gặm mất hơn nửa.
Nàng phụ thuộc rất nhiều vào lương khô.
Tiêu Cẩn nói: “Nàng cứ đọc sách của nàng đi, chẳng cần lo gì cả. Chỉ là tối nay chúng ta phải ngủ chung một phòng thôi.”
Dù trước đây đã ba lần chung chăn gối, nhưng nghe câu này, Lục Thư Cẩn vẫn không khỏi tim đập thình thịch.Tiêu Cẩn đứng dậy, bước hai bước đến bên giường, khẽ chậc một tiếng: “Giường này nhỏ quá, không biết có đủ cho hai ta nằm không.”
Giọng chàng bình thản, như đang nói sự thật, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Chàng quay đầu hỏi Lục Thư Cẩn: “Nàng hẳn không nỡ để ta ngủ dưới đất chứ?”
Lục Thư Cẩn khép sách lại, cũng đứng dậy bước đến cạnh giường, liếc nhìn sàn nhà, ậm ừ nói: “Chen chúc một chút cũng ngủ được.”
Sàn nhà này bẩn thỉu, căn bản không thể trải chăn làm chỗ ngủ. Nếu bắt Tiêu Cẩn ngủ dưới đất, e là chàng thà ngủ trong máng cỏ ở chuồng ngựa.Chàng sang phòng bên lấy chăn đệm, trải lên giường, nói: “Chúng ta vẫn như trước, mỗi người một chăn.”
Rồi chàng quay sang cam đoan với Lục Thư Cẩn: “Ta tuyệt đối sẽ không động tay động chân với nàng.”
Nghe vậy, Lục Thư Cẩn khẽ nhếch môi, nói: “Chàng chỉ cần đừng sưởi ấm chân cho ta là được.”
Nhắc đến chuyện này, suy nghĩ của Tiêu Cẩn lại trôi về một nơi khác. Chàng im lặng một lát, rồi nói: “Tay chân nàng lạnh giá, có lẽ do hàn khí trong cơ thể quá nặng. Trước đây ở nhà di mẫu, nàng chịu không ít khổ, ăn uống qua loa nên thân thể yếu. Sau này không thể tiếp tục như vậy. Khi về Vân Thành, ta sẽ đưa nàng đến gặp Đỗ đại phu, để ông ấy kê đơn thuốc điều dưỡng thân thể.”
Lục Thư Cẩn “à” một tiếng, do dự nói: “Không cần đâu.”
Nàng biết thân thể mình không tốt, nhưng mấy tháng qua đều sống những ngày sung túc, thỉnh thoảng còn uống canh gà bồi bổ. Nàng chỉ nghĩ sau này ăn nhiều, bồi bổ dần dần là được.Trước đây, kinh nguyệt của nàng thường hai ba tháng mới đến một lần, nhưng giờ đã khá hơn, chỉ là ngày tháng chưa đều.
Tháng Hai vừa rồi, kinh nguyệt đến vào đầu tháng, nhưng bụng vẫn đau dữ dội.Tiêu Cẩn nghiêm túc nói: “Cần chứ. Chuyện thân thể không thể xem nhẹ. Uống thuốc một thời gian để dưỡng là được, không cần uống lâu.”
Lục Thư Cẩn không phản đối nữa.Chẳng mấy chốc, Trần Ngạn mang theo thức ăn nóng hổi trở về, đặt lên bàn để hai người dùng bữa.Lục Thư Cẩn ăn chậm, lại không muốn lãng phí, luôn cố gắng ăn hết mọi thứ.
Thấy vậy, Tiêu Cẩn ngăn nàng lại, bảo nàng buổi tối đừng ăn quá nhiều, kẻo tích thực khó chịu.Một bữa cơm kéo dài gần nửa canh giờ, đến khi cơm canh nguội lạnh mới bảo Trần Ngạn dọn đi.
Sau đó, Tiêu Cẩn sai người chuẩn bị nước, vào phòng mình tắm rửa sạch sẽ. Xong xuôi, chàng chỉ mặc áo lót mỏng, khoác thêm một chiếc áo ngoài, rồi sang phòng Lục Thư Cẩn.Chàng vươn vai, cơn buồn ngủ đã tràn lên khóe mắt, bước đến trước mặt Lục Thư Cẩn.Lục Thư Cẩn đang cúi đầu đọc sách, mũi khẽ động, ngửi thấy một mùi ô mai nhàn nhạt tỏa ra từ người Tiêu Cẩn.
Hương ô mai này chắc chắn là do chàng bảo Trần Ngạn mang theo. Nhưng Tiêu Cẩn không quá cầu kỳ, mấy đêm trước tắm rửa đều không dùng.
Chỉ tối nay, vì ngủ cùng Lục Thư Cẩn, chàng mới cho một chút vào thùng tắm.Hương này nhẹ nhàng, thoảng qua là mùi thanh tao của mận chín, không ngọt, không ngấy, rất hợp với nam tử.
Tiêu Cẩn lấy sách của nàng, khép lại, nói: “Nàng đi rửa mặt đi. Tối nay ngủ sớm, đêm còn việc phải làm.”
Lục Thư Cẩn hiểu ý chàng, liền cất sách, thấy Trần Ngạn vẫn đang chuẩn bị nước, nàng không vội sang phòng bên, chỉ thuận miệng hỏi như trò chuyện: “Đại hội Vạn Quyển Thư rốt cuộc là như thế nào?”
Tiêu Cẩn đang thu dọn giường chiếu, nghe vậy không ngẩng đầu, đáp: “Chỉ là một đám người văn vẻ tụ lại than thở thời thế không gặp, chí lớn khó thành, chẳng có gì thú vị.”
“Là đứng tụ lại để tâng bốc lẫn nhau sao?” Lục Thư Cẩn tò mò.
“Cũng không hẳn. Có vài trò như Phi Hoa Lệnh, hoặc lấy thơ mình làm ra để so tài. Nhưng văn nhân thường tự cao, chẳng ai chịu ai, năm nào cũng tranh cãi kịch liệt. Nghe nói năm ngoái có hai người trẻ tuổi đánh nhau, đến mức gãy cả chân.”
Lục Thư Cẩn trợn mắt, nghĩ thầm đại hội văn nhân mà cũng đánh nhau, rốt cuộc phải cãi vã đến mức nào.
“Nhưng nàng yên tâm.” Tiêu Cẩn quay đầu nhìn nàng: “Có ta đây, ai dám cãi với nàng, ta sẽ tát cho kẻ đó một cái.”
Lục Thư Cẩn vội lắc đầu: “Thôi, không cần đâu.”
Thấy Trần Ngạn đã chuẩn bị xong nước, nàng ôm quần áo sang phòng bên, khóa cửa rồi mới bắt đầu c ởi đồ.Dù là đầu xuân, có lúc thời tiết ấm áp, nhưng Lục Thư Cẩn vẫn mặc ba lớp trong ba lớp ngoài. May mà nàng dáng người mảnh mai, nên không lộ vẻ cồng kềnh. Cởi áo ngoài liền để lộ bờ vai trắng ngần. Lớp trong cùng là dải vải bó ngực nàng luôn quấn quanh người, chỉ khi tắm mới tháo ra.Nàng cởi xong, ngâm mình vào thùng tắm.
Ở ngoài, không thể cầu kỳ, nàng bèn tắm qua loa rồi mặc quần áo trở về phòng.Tiêu Cẩn đã tắt một ngọn đèn, căn phòng hơi tối. Chàng nằm trên giường, bất động.Lục Thư Cẩn đóng cửa, bước đến, chàng liền quay đầu nhìn, đôi mắt đẹp dưới ánh nến sáng lấp lánh như chú cún nhìn thấy bánh bao thịt, mang theo sự mong chờ.
Dù chàng không muốn biểu lộ như vậy, nhưng trên gương mặt dường như viết rõ: Lục Thư Cẩn, mau lên giường ngủ đi!
Nàng dừng lại bên bàn, hỏi: “Tắt đèn không?”
Tiêu Cẩn nói: “Tắt đi.”
Chàng vốn có thói quen để đèn khi ngủ, nhưng tối nay tình hình đặc biệt, không thể để đèn.Lục Thư Cẩn thổi tắt đèn, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối mịt mù, đưa tay không thấy năm ngón.
Mắt nàng chưa quen với bóng tối, chẳng thấy gì, đành vịn mép bàn, bước từng bước nhỏ, mò mẫm đến bên giường.Vừa đến gần, một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng về phía trước, đến cạnh giường mới buông ra.
Tiêu Cẩn nói: “Cẩn thận chút.”
Lục Thư Cẩn cởi giày, trèo lên giường từ phía cuối, đi vào trong rồi nằm xuống.Chiếc giường này quả thật nhỏ, nhỏ hơn cả giường ở học xá. Khi Lục Thư Cẩn nằm xuống, vai nàng chạm ngay vào vai Tiêu Cẩn. Nàng khẽ nghiêng người, hỏi: “Chàng có bị ép xuống không?”
Tiêu Cẩn cười khẽ: “Không đâu, ta sẽ cố không chen lấn nàng.”
Nói xong, chàng nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má nàng, nói: “Ngủ đi.”
Rồi là một khoảng lặng dài. Lục Thư Cẩn tai nóng bừng, nhưng chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.Giấc ngủ của Lục Thư Cẩn vốn không sâu, đôi khi chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến nàng tỉnh giấc, huống chi đang ở một nơi xa lạ.
Vì thế, khi cửa sổ vang lên âm thanh khe khẽ, nàng đã tỉnh, nhưng ý thức vẫn mơ màng trong giấc mộng, có phần ngây ngẩn.Nhưng ngay sau đó, phía cửa phòng cũng phát ra tiếng động, như thể có ai đang cố đẩy cửa từ bên ngoài.Cửa sổ và cửa phòng đều đã bị Tiêu Cẩn khóa chặt, đẩy thế này dĩ nhiên không mở được.Lục Thư Cẩn vì thế mà tỉnh hẳn, theo bản năng đưa tay đẩy Tiêu Cẩn bên cạnh, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.Nàng giật mình, vội ngồi dậy, chưa kịp lên tiếng đã bị một bàn tay bịt miệng.
Ngay sau đó, một giọng nói khe khẽ vang lên sát bên tai: “Đừng lên tiếng.”
Là giọng thì thầm của Tiêu Cẩn.Lúc này, chàng như một thợ săn ẩn mình trong bóng tối, hòa quyện hoàn toàn với không khí u ám, thu liễm mọi tiếng động.
Lục Thư Cẩn vội gật đầu.Tiêu Cẩn buông tay, thì thầm bên tai nàng: “Nàng cứ ở trên giường, đừng xuống. Kẻ đến không phải người của khách đi3m, có chút nguy hiểm.”
Lục Thư Cẩn không biết cầm đao múa kiếm, tự biết mình chẳng có chút năng lực đánh nhau. Trong tình huống này, trốn kỹ là lựa chọn sáng suốt nhất. Nàng lại gật đầu với Tiêu Cẩn.Đôi mắt nàng dưới ánh trăng mờ ảo nhìn chằm chằm Tiêu Cẩn, trông như chú nai con hoảng sợ.
Tiêu Cẩn xoa nhẹ sau gáy nàng để an ủi, rồi cúi xuống hôn khẽ lên khóe môi nàng: “Đừng sợ.”
Rồi chàng đứng dậy, xuống giường, không phát ra chút tiếng động nào. Chàng khoác áo ngoài, tùy tiện buộc lại, tay cầm một thanh đoản đao hình trăng khuyết, lưỡi đao lấp lóe ánh bạc. Chàng đứng dựa vào tường cạnh cửa sổ, đao ngang trước mặt, nín thở chờ đợi.
Tiếng động ngoài cửa sổ ngừng lại, tất cả trở về tĩnh lặng.Một lát sau, một tiếng nổ lớn vang lên. Có kẻ đập vỡ cửa sổ, nhảy vào trong. Ánh trăng bạc đổ xuống, chiếu lên sàn nhà.Kẻ phá cửa sổ còn chưa kịp chạm đất, Tiêu Cẩn đã lao tới, lưỡi đao lướt qua cổ, máu tươi bắ n ra, kẻ đó ngã xuống không một tiếng động.
Lục Thư Cẩn sợ hãi, vội trốn vào trong chăn.Những kẻ từ cửa sổ nhảy vào nối tiếp nhau, chẳng mấy chốc đã giao đấu với Tiêu Cẩn.
Lục Thư Cẩn không hiểu chiêu thức, chỉ thấy kẻ đến ra tay nhanh như chớp, dường như muốn lấy mạng Tiêu Cẩn. Dù người lợi hại đến đâu, một mình chống lại nhiều kẻ cũng khó. Tiêu Cẩn dần rơi vào thế hạ phong.Dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh lấp lóe, gió lạnh thổi tung mùi máu tanh trong không khí.
Lục Thư Cẩn căng thẳng quan sát, đầu óc xoay chuyển không ngừng.Nhìn tình thế hiện tại, Tiêu Cẩn đang rất nguy hiểm, chàng ứng phó càng lúc càng khó khăn.Nhưng Lục Thư Cẩn lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tiêu Cẩn không phải người lỗ mãng. Nếu không nắm chắc đối phó với đám người này, sao chàng lại chọn ở lại?
Đang nghi hoặc, bất ngờ có một kẻ phát hiện ra nàng, bỏ qua việc tấn công Tiêu Cẩn, lao thẳng về phía giường.
Lục Thư Cẩn trợn mắt, ánh kiếm sắc lạnh phản chiếu trong đồng tử. Nàng theo bản năng lùi lại. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, Tiêu Cẩn đã lao đến, hai tay như bóng ma quấn lấy đầu kẻ đó.
Không biết chàng dùng sức thế nào, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cổ kẻ đó phát ra âm thanh giòn tan, đầu bị vặn lệch, lập tức mất mạng.
Tiêu Cẩn ném thi thể xuống, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, rồi lập tức chặn kẻ tiếp theo xông tới.Tiếng đao kiếm va chạm vang lên trên đầu.
Lục Thư Cẩn ngồi dậy, co mình vào góc giường, nhìn Tiêu Cẩn gian nan hạ gục từng kẻ, nhưng không ngờ cuối cùng chàng vẫn trúng một kiếm.Trong phòng không có đèn, chỉ dựa vào chút ánh trăng yếu ớt, tầm nhìn cực kỳ hạn chế.
Lục Thư Cẩn chỉ thấy thanh kiếm dài của kẻ đó đâm xuyên qua bụng Tiêu Cẩn. Dù ngay sau đó, lưỡi đao của Tiêu Cẩn đã cắt đứt cổ họng kẻ đó, nhưng máu từ bụng chàng phun ra, nhuộm đỏ áo bào.Trong khoảnh khắc ấy, Lục Thư Cẩn sợ hãi đến hồn bay phách lạc, thét lên tên Tiêu Cẩn, toàn thân run rẩy, vội vàng bò xuống giường.
Tiêu Cẩn thở hổn hển, một tay ôm vết thương, một tay vịn mép bàn, chậm rãi ngồi xuống.Trên sàn đầy thi thể, máu chảy lênh láng. Lục Thư Cẩn chẳng màng gì khác, đôi chân mang tất dài bước lên máu trơn nhầy, chạy đến bên Tiêu Cẩn, hoảng loạn không biết làm gì.
Hai tay nàng giơ lên, lúng túng vung vẩy, rồi lại hạ xuống: “Ta đi gọi Trần Ngạn!”
Tiêu Cẩn nắm lấy cổ tay nàng, máu dính nhớp làm bẩn tay nàng: “Đừng ra ngoài, cứ ở đây gọi.”
Lục Thư Cẩn không kịp nghĩ nhiều, vội hét lên: “Trần Ngạn! Mau đi tìm đại phu, thiếu gia nhà ngươi bị thương rồi!”
Giọng nàng vang vọng, nhưng không nhận được hồi đáp.Rõ ràng trong phòng lạnh lẽo, nàng lại mặc mỏng manh, nhưng nàng vẫn toát mồ hôi vì lo lắng, giọng run rẩy: “Làm sao đây, không ai đáp lại. Chàng có mang thuốc trị thương không? Ta xử lý vết thương cho chàng trước!”
Tiêu Cẩn khẽ lắc đầu, hơi thở vẫn chưa ổn: “Nàng cứ gọi tiếp.”
Lục Thư Cẩn lại gọi, nhưng gọi mấy tiếng, Trần Ngạn vẫn không đáp. Ngược lại, một kẻ khác từ cửa sổ nhảy vào.Lục Thư Cẩn giật mình, theo bản năng tiến lên một bước, dùng thân hình mảnh mai che chắn trước Tiêu Cẩn, giận dữ quát: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Dám ra tay với đích tử của Tiêu tướng quân, tưởng rằng rời khỏi Vân Thành là không tra được các ngươi sao?”
“Chính là tìm Tiêu Cẩn.” Kẻ đó lên tiếng, giọng trầm thấp.Lục Thư Cẩn trí nhớ tốt, giọng nói này nàng không lạ, lập tức nói ra tên kẻ đó: “Là ngươi, Hà bộ đầu.”
Đột nhiên, một ngọn đèn trong phòng sáng lên. Tiêu Cẩn dùng cây đốt lửa thổi sáng đèn. Người đối diện, Hà Triêm, hiện rõ chân dung.Hà Triêm thân hình cao lớn, gương mặt đen đúa, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm, đôi mày rậm rạp trầm xuống, trông hung thần ác sát.Chính là tổng bộ đầu của nha môn Vân Thành, Hà Triêm.
“Tại sao ngươi lại ra tay với Tiêu Cẩn?” Lục Thư Cẩn nghĩ mãi không thông.Trước đây, Hà Triêm rõ ràng rất thân với Tiêu Hành. Dù là ở tiệc rượu, cùng đến chùa Ninh Hoan, hay sau này ở Phong Đình sơn trang, tuy Hà Triêm tính tình lạnh lùng, nhưng khi trò chuyện với Tiêu Hành, thần sắc thoải mái, thậm chí còn cười lớn. Tình thân như huynh đệ ấy không giống giả vờ.Nhưng hắn lại sai người lấy mạng Tiêu Cẩn sau khi chàng rời Vân Thành.
“E rằng vì ta chiếm một chữ ‘đích’ trong Tiêu gia.” Giọng Tiêu Cẩn vang lên từ phía sau. Chàng kéo cổ tay Lục Thư Cẩn, đưa nàng sang một bên, nhìn thẳng Hà Triêm, nói: “Lúc đầu ta còn thắc mắc, rốt cuộc là ai gấp gáp muốn ra tay với ta. Thấy ngươi, ta đã hiểu, cũng không ngoài dự liệu.”
Hà Triêm lạnh lùng nói: “Ngươi vốn sinh nhầm nhà, không nên là người của Tiêu gia. Tiêu gia đời đời dũng mãnh, nhưng lại sinh ra một kẻ ăn chơi yếu đuối như ngươi. Nếu giao Tiêu gia vào tay ngươi, chỉ chờ ngày gia tộc suy tàn. Chi bằng sớm giết ngươi, để Tiêu gia rơi vào tay người có năng lực hơn.”
“Ý ngươi là nhị ca ta?” Tiêu Cẩn không nhịn được cười.
“Thừa Nho hơn ngươi gấp trăm lần, ngươi không xứng sánh ngang với hắn.” Hà Triêm nói.
Lục Thư Cẩn vốn đã tức giận, nghe vậy càng như lửa cháy đổ thêm dầu, nàng giận dữ nói: “Tiêu Cẩn là người thế nào, ngày sau sẽ dẫn dắt Tiêu gia đến đâu, chuyện đó liên quan gì đến ngươi? Một kẻ ngoài cuộc như ngươi dựa vào đâu mà xen vào việc Tiêu gia? Trước đây ta chỉ nghĩ Hà bộ đầu tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, không ngờ ngươi lại nông cạn, ngu xuẩn đến thế!”
Hà Triêm cười khẩy, cằm khẽ nhếch, ánh mắt khinh miệt nhìn Lục Thư Cẩn, rõ ràng rất xem thường người thân cận với Tiêu Cẩn.Ánh mắt này không làm Lục Thư Cẩn tổn thương. Nàng lớn lên, những ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ, cay nghiệt, phẫn nộ đều đã chịu qua. Lời nói khó nghe hay đánh giá từ những kẻ không quan trọng hiếm khi khiến nàng dao động.
Nàng không sợ hãi, đối diện với Hà Triêm, nói: “Tiêu Cẩn và nhị ca hắn tình thân sâu đậm. Nếu biết ngươi làm hại Tiêu Cẩn, Tiêu Hành chắc chắn sẽ chán ghét, khinh bỉ ngươi, làm sao còn có thể kết giao với ngươi?”
“Thành đại sự, tất có hy sinh.” Hà Triêm cao ngạo đáp, không hề cho rằng việc giết Tiêu Cẩn là sai.Hắn chậm rãi rút trường kiếm, nói: “Ngươi chết đi, Tiêu Hành sẽ tiếp quản Tiêu gia, Vân Thành còn một tia hy vọng.”
Lục Thư Cẩn cảm nhận được sát khí ập đến, lòng rối như tơ vò.Tiêu Cẩn giờ bị thương, không biết đối đầu với Hà Triêm có mấy phần thắng. Xung quanh không một bóng người, Trần Ngạn cũng không đáp lời, nàng không nghĩ ra cách nào ngăn Hà Triêm giết người.
Hà Triêm thậm chí không cho nàng thời gian suy nghĩ. Trường kiếm lóe hàn quang, chớp mắt đã đến trước mặt.Lục Thư Cẩn chỉ cảm thấy cổ tay bị kéo mạnh, cơ thể lảo đảo lùi lại, ngã vào một vòng ôm ấm áp rắn chắc.Tiêu Cẩn đột nhiên đứng dậy, kéo nàng né được nhát kiếm đầu tiên của Hà Triêm. Tay phải chàng vung loan đao, đồng thời hét lớn: “Trần Ngạn!”
Lập tức, cửa phòng vang lên một tiếng “ầm” dữ dội, bị đá tung ra. Trần Ngạn phá cửa xông vào!Theo sau hắn là một tùy tùng khác, cả hai đều nắm chặt trường kiếm, lao thẳng về phía Hà Triêm.Lục Thư Cẩn ngây người, hoàn toàn không hiểu tại sao vừa nãy nàng gọi khản cổ mà Trần Ngạn không hề đáp.
Tiêu Cẩn kéo nàng đến chỗ an toàn, nói: “Nàng ngoan ngoãn đứng đây.”
Lục Thư Cẩn vô thức nhìn về phía vết thương của chàng, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo, bụng chàng đâu có vết thương nào, thậm chí áo bào còn nguyên vẹn, chỉ dính đầy máu.Nàng há miệng, chưa kịp nói, Tiêu Cẩn đã lao vào trận chiến.
Nhiều người đánh một, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.Lúc này, Hà Triêm cũng hoảng hốt nhận ra, tất cả đều nằm trong tính toán của Tiêu Cẩn.
Tiêu Cẩn biết rõ, nếu chàng vẫn còn khỏe mạnh, kẻ đứng sau tuyệt đối sẽ không lộ diện, chỉ coi đây là một kế hoạch thất bại. Nhưng nếu chàng giả vờ bị trọng thương, mới có thể dụ kẻ đó ra tay trực tiếp.
Vì thế, chàng mới bảo Lục Thư Cẩn lớn tiếng gọi tên Trần Ngạn.Hà Triêm giờ hối hận thì đã muộn.
Hắn không thể một mình chống ba, chẳng mấy chốc đã bị thương. Hắn né được nhát kiếm trí mạng vào tim, lộn ngược ra cửa sổ, bỏ trốn khỏi khách đi3m.Tiêu Cẩn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nói với Trần Ngạn: “Các ngươi đuổi theo thử xem, không đuổi được thì thôi.”
Hai tùy tùng nhận lệnh, nhảy ra khỏi cửa sổ. Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.Tiêu Cẩn thực sự mệt mỏi, chậm rãi thở d ốc.Lục Thư Cẩn vội bước đến, suýt trượt ngã vì máu trên sàn. Đến bên Tiêu Cẩn, nàng xem xét: “Chàng có bị thương không?”
Tiêu Cẩn thở dài, xoay cánh tay trái ra. Mặt trong cánh tay có một vết đao.Vết thương không sâu, nhưng máu chảy khá nhiều, nhuộm đỏ cả tay áo.Lục Thư Cẩn đau lòng, tim nhói lên.
Nàng mở miệng mấy lần, nhưng giọng nói nghẹn ngào, đành im lặng, quay người định đi lấy nước rửa vết thương cho chàng.Nàng vừa động, đã bị Tiêu Cẩn ôm lấy eo, kéo ngồi lên đùi chàng.
Lục Thư Cẩn nghiêng đầu, hàng mi dưới ánh nến in bóng dài, khẽ run rẩy. Nàng cố kìm nén, nhưng vì quá xót xa cho Tiêu Cẩn, nước mắt vẫn lăn dài.Tiêu Cẩn tay đầy máu, chỉ dùng mu bàn tay còn hơi sạch lau nước mắt cho nàng, dỗ dành: “Ta không đau, chỉ là vết thương nhỏ.”
Mu bàn tay cũng dính máu, khiến gương mặt trắng ngần của Lục Thư Cẩn loang lổ vết đỏ. Đôi mắt nàng ngấn lệ nhìn sang, dưới ánh sáng mờ ảo, nét kiều diễm càng thêm động lòng.Nước mắt là thứ vô dụng, Lục Thư Cẩn hiểu điều đó.
Vì thế, trong những năm tháng trước đây, nàng hiếm khi khóc.Khóc là cách trút bỏ cảm xúc. Lục Thư Cẩn ngày trước có thể kìm nén, giả vờ kiên cường. Nhưng giờ đây, khi đã nếm trải vị ngọt của tình yêu, mọi cảm xúc đều sống lại, mãnh liệt hơn xưa.Không phải sợ hãi, mà là đau lòng.
Lục Thư Cẩn ôm lấy cổ chàng, lặng lẽ nức nở.Tiêu Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dùng giọng nói an ủi: “Nàng cũng biết Tiêu gia đời đời theo nghiệp binh. Phụ thân ta cả đời chinh chiến sa trường. Từ khi ta còn nhỏ, ông đã dạy ta cách đánh nhau, cách đánh giặc. Ta lớn lên giữa đao quang kiếm ảnh. Những vết thương này với ta chỉ như cơm bữa, chẳng có gì nghiêm trọng. Bôi thuốc, băng lại, vài ngày là lành.”
Lục Thư Cẩn lau nước mắt, đứng dậy nói: “Ta đi lấy nước, rửa vết thương cho chàng trước.”
Nhưng Tiêu Cẩn đứng lên, bế nàng đặt lên giường, để chân nàng thõng xuống mép giường. Chàng nói: “Nàng ngồi yên đó, đừng động.”
Nói xong, ngón tay chàng còn lau nhẹ khóe mắt đỏ hoe của nàng, như cố ý để lại vết máu trên mặt nàng.Rồi chàng quay người bước ra ngoài.Thời gian chờ đợi thật dài. Máu trên chân Lục Thư Cẩn đã khô, Tiêu Cẩn mới trở lại.
Chàng đã rửa sạch máu trên người, vết thương cũng được băng bó. Thân trên không mặc áo, để lộ cánh tay rắn chắc. Mái tóc đen dài tùy tiện buông trên vai.Chàng bưng một chậu nước, cổ tay vắt một khăn ướt, đặt chậu xuống bên chân nàng.
Chàng cởi tất dài của nàng, đặt đôi chân nàng vào chậu nước, rồi kéo ghế ngồi cạnh giường.“Nơi này không ngủ được nữa. Rửa chân xong, ta bế nàng sang phòng bên ngủ.”
Tiêu Cẩn nói xong, ngáp dài, như thể buồn ngủ, mắt ngân ngấn nước. Nhưng chàng vẫn dùng khăn ướt lau mặt cho Lục Thư Cẩn, nói: “Mai nghỉ nửa ngày rồi tiếp tục lên đường, không vội.”
Lục Thư Cẩn nhắm mắt, để chàng lau sạch mặt, nói: “Có thể nghỉ một ngày.”
“Nghỉ lâu thế làm gì? Lại không phải chân bị đánh què. Nơi này nhiều thi thể, xử lý cũng phiền, đi sớm là tốt nhất.” Tiêu Cẩn cười nói.
Lục Thư Cẩn không phản đối. Rửa chân xong, lau khô, nàng được Tiêu Cẩn bế sang phòng bên.Trong phòng còn một ngọn đèn, chỉ có một chiếc chăn, hai người đắp chung, mỗi người một nửa.
Sau trận chiến kịch liệt, Tiêu Cẩn toàn thân tỏa nhiệt. Lục Thư Cẩn khao khát gần gũi, nhưng lại sinh lòng e ngại, nàng dán sát vào tường, không nhúc nhích.Khi đắp hai chăn riêng, Tiêu Cẩn có thể mạnh dạn áp sát Lục Thư Cẩn. Nhưng giờ chung một chăn, chàng không dám tùy tiện động đậy.Trận chiến đêm nay khiến chàng mệt mỏi. Vết thương trên tay dù không nặng, nhưng đau đớn không hề giảm.
Khi nằm xuống, cảm giác đau càng rõ rệt.Chàng vô thức khẽ cau mày, chỉ mong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để quên đi cơn đau.Nhưng chẳng bao lâu, chàng nhận ra người bên cạnh khẽ động. Hơi thở nàng chậm rãi tiến gần, đáp xuống vai phải chàng. Một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên giữa lông mày chàng.
Lục Thư Cẩn khe khẽ hỏi bên tai: “Chàng ngủ chưa?”
Tiêu Cẩn mở mắt, quay đầu, thấy đôi mắt Lục Thư Cẩn gần trong gang tấc, tràn đầy lo lắng.Lục Thư Cẩn rõ ràng không ý thức được, khi nàng nằm trên giường một nam nhân, để lộ vẻ quan tâm không chút giấu giếm, lại có sức hút lớn đến nhường nào với Tiêu Cẩn.
Chàng gần như ngay lập tức bỏ ý định ngủ, hỏi: “Nàng không ngủ được?”
Lục Thư Cẩn gật đầu, trông có chút đáng thương.Nàng lại hỏi: “Có phải vết thương đau lắm không?”
“Ừ,” Tiêu Cẩn khẽ ngồi dậy, đáp một tiếng, tay đặt lên má nàng, “nhưng nàng hôn một cái là không đau nữa.”
Nói xong, nụ hôn của chàng áp xuống, thuận thế đè nàng xuống giường.Có lẽ vì Tiêu Cẩn bị thương, Lục Thư Cẩn tỏ ra rất phối hợp, thậm chí chủ động ôm lấy cổ chàng, như một chú thú nhỏ chậm rãi li3m láp khóe môi chàng, muốn dùng hành động này để xoa dịu chàng.
Tiêu Cẩn nhận ra ý định của nàng, lòng mềm nhũn, nhưng lại khó kiềm chế bản thân. Chàng hôn nàng thật lâu, đến mức khí huyết toàn thân sôi trào, một nơi nào đó trên cơ thể có phản ứng rõ rệt.Chàng buộc phải dừng lại, đứng dậy, quay lưng che giấu, rồi nói với nàng: “Nàng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, chàng vội bước ra khỏi phòng. Lục Thư Cẩn ngơ ngác lau khóe môi, nhớ lại vài lần trước Tiêu Cẩn cũng như vậy. Nghi hoặc trong lòng càng sâu, nàng nghĩ mãi không ra.Làm sao ngủ được?
Lục Thư Cẩn trằn trọc, đợi rất lâu, cuối cùng nghe tiếng cửa kẹt mở, Tiêu Cẩn trở lại.Chàng nghĩ nàng đã ngủ, động tác rất nhẹ, lên giường, kéo chăn nằm xuống.Gần như cùng lúc, một luồng khí lạnh truyền đến.Do giường quá nhỏ, tay Tiêu Cẩn vô tình chạm vào mu bàn tay Lục Thư Cẩn, lạnh như tuyết. Nàng lập tức nắm lấy tay chàng.
Tiêu Cẩn bất ngờ, giật mình: “Chưa ngủ à?”
Lục Thư Cẩn xoay người, đưa tay chạm vào cổ chàng, rồi luồn vào áo, sờ lên xương bả vai. Nàng chỉ cảm thấy như chạm vào một khối băng, còn mang theo hơi ẩm.Nàng bật dậy, không tin nổi: “Chàng lại đi tắm nước lạnh?”
Tiêu Cẩn nhếch môi cười gượng: “Nóng quá, ta ra ngoài cho mát.”
Lục Thư Cẩn nghĩ chàng điên rồi. Chưa nói đến trời cuối tháng Hai ban đêm còn lạnh, chàng lại vừa bị thương, sao có thể tắm nước lạnh, còn ngâm lâu như vậy?
Thật là không coi mạng mình ra gì!
Lục Thư Cẩn tức giận, nhưng càng nhiều là khó hiểu: “Nếu chàng nhiễm phong hàn thì sao?”
“Không sao.” Tiêu Cẩn không để tâm. Nếu không đi ngâm nước lạnh, e là cả đêm nay chàng không ngủ được. Nhưng chàng không thể nói rõ lý do với Lục Thư Cẩn, chỉ dỗ: “Ta thường bơi sông vào mùa đông, huống chi giờ đã là mùa xuân, không lạnh lắm.”
Lục Thư Cẩn nắm tay chàng, nghiến răng: “Tay chàng lạnh cóng thế này.”
Tiêu Cẩn ấn vai nàng: “Ngủ đi, mai còn phải lên đường, đừng lăn lộn nữa.”
Thấy chàng né tránh không nói, Lục Thư Cẩn nhớ lại vài lần trước, lòng không khỏi bực bội, nhưng cũng không truy hỏi.Nàng nằm xuống, không còn dán sát vào tường giữ khoảng cách như trước, ngược lại tiến sát Tiêu Cẩn, muốn dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cơ thể lạnh giá của chàng.
Nhưng Tiêu Cẩn cứ lùi ra ngoài, còn nói: “Nàng đừng chen ta, ta sắp rơi xuống rồi.”
Lục Thư Cẩn nói: “Chàng cũng có thể chen ta.”
Đây là câu chàng từng mặt dày nói với nàng vào đêm Thượng Nguyên.Tiêu Cẩn cứng họng, lại có chút gấp gáp. Chàng vừa ngâm nước lạnh mới bình tĩnh lại, giờ lại có dấu hiệu “giương cờ”.
Cơ thể ấm áp của Lục Thư Cẩn không ngừng áp sát, Tiêu Cẩn bị đẩy đến mép giường, không còn chỗ lùi. Quay đầu, ánh mắt chàng rơi vào chiếc cổ trắng mịn mảnh mai của nàng, yếu ớt mà xinh đẹp.
Tiêu Cẩn tuổi trẻ, lập tức muốn đầu hàng. Chàng vội ngồi dậy, ấp úng như muốn tìm cớ ra ngoài.Nhưng lập tức bị Lục Thư Cẩn nắm lấy cổ tay: “Lại đi đâu?”
“Đi vệ sinh.” Chàng nói.
“Không cho đi.” Lục Thư Cẩn nói.
Tiêu Cẩn trợn mắt: “Đi vệ sinh cũng không cho ta đi?”
Lục Thư Cẩn biết chàng chắc chắn không phải đi vệ sinh, nhất quyết không buông: “Tiêu Cẩn, đây không phải lần đầu chàng như vậy. Chẳng lẽ không giải quyết vấn đề này sao?”
Tiêu Cẩn khổ sở, thầm nghĩ vấn đề này chỉ khi chàng đi khỏi mới giải quyết được.Lực tay Lục Thư Cẩn không lớn, nhưng chàng hoàn toàn không thoát ra được. Phản ứng cơ thể càng lúc càng rõ, chàng lo lắng nhưng không biết mở lời thế nào, đành quay mặt đi, vành tai thoáng đỏ: “Nàng cứ để ta đi.”
Lục Thư Cẩn bĩu môi: “Chúng ta đã ngủ chung giường, còn gì không thể làm? Chàng còn giấu ta chuyện gì.”
Bộ dạng trách móc của nàng khiến Tiêu Cẩn bật cười. Chàng không nhịn được, ôm lấy nàng, đ è xuống, hôn lên mặt nàng: “Ngủ chung giường thì có vô số chuyện có thể làm, nàng không được nói bừa. Ta giấu nàng cái gì, chỉ là nàng chưa hiểu nhiều thứ thôi.”
“Vậy chàng nói cho ta, ta sẽ hiểu.” Lục Thư Cẩn là loại “bê con mới sinh không sợ hổ”, không biết Tiêu Cẩn đang nói gì.
Tiêu Cẩn bất lực, cảm thấy Lục Thư Cẩn như một tờ giấy trắng, không biết bắt đầu vẽ từ đâu.“Không nên là ta dạy nàng những chuyện này.” Chàng nói.
Lục Thư Cẩn nhìn chàng, ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc mà đáng thương: “Tiêu Cẩn, ta không có phụ mẫu, không có huynh muội. Tổ mẫu mất khi ta bốn tuổi. Sau đó nhiều năm, ta sống ở nhà di mẫu, chẳng ai buồn để ý đến ta, cũng không ai dạy ta. Nếu chàng muốn nói thì nói, không muốn thì thôi. Sau này ta đọc sách, tự khắc sẽ học được.”
Tiêu Cẩn cổ họng khô khốc, đột nhiên đưa tay che mắt nàng, không muốn nàng nhìn mình như vậy.
Lục Thư Cẩn ngoan ngoãn, không phản kháng, chờ câu trả lời của chàng.
“Sau này nàng muốn sống ở đâu? Vân Thành, kinh thành, hay nơi nào khác?” Tiêu Cẩn bất ngờ hỏi một câu không liên quan.
Lục Thư Cẩn suy nghĩ, không trả lời ngay, mà hỏi lại: “Chàng đã nghĩ xong sẽ ở đâu chưa?”
Tiêu Cẩn nói: “Nhà ta sẽ luôn ở Vân Thành, nhưng sau này có thể đến kinh thành làm quan.”
“Vậy ta cũng đến kinh thành.” Lục Thư Cẩn trả lời như lẽ đương nhiên.
“Sau này nàng thành thân, là Liễu thị đưa nàng xuất giá sao?”
“Dĩ nhiên không. Sau khi cắt đứt, ta không còn liên quan gì đến họ.” Lục Thư Cẩn nắm lấy ngón tay chàng, cảm nhận sự lạnh giá, nói: “Ta muốn… ta muốn…”
“Nàng muốn gì?” Hơi thở của Tiêu Cẩn phả lên môi nàng.Lục Thư Cẩn không thấy gì, chỉ có chút ánh sáng lọt qua kẽ tay chàng. Nàng mở to mắt, ánh mắt dao động, do dự hỏi: “Chàng sẽ cưới ta chứ?”
Tiêu Cẩn bỏ tay ra, Lục Thư Cẩn nhìn thấy ánh mắt chàng.Tiêu Cẩn nhìn nàng chăm chú, như thể vô cùng nghiêm túc và thành kính: “Dĩ nhiên sẽ.”
Lục Thư Cẩn tim như bị thiêu đốt, một luồng nhiệt dâng trào. Chỉ ba chữ, nhưng không hiểu sao, nàng tin chắc Tiêu Cẩn sẽ làm được.Bởi đôi mắt màu nhạt mà đẹp đẽ ấy, dường như chỉ chứa được một mình nàng
“Vậy giờ chàng có thể nói lý do cho ta biết chưa?” Lục Thư Cẩn lại kéo câu chuyện về ban đầu.
“Thật sự muốn biết?” Tiêu Cẩn bất ngờ cười.
“Nói đi.” Lục Thư Cẩn thúc giục.
Tiêu Cẩn im lặng một lúc, như đang cân nhắc. Giữa lông mày chàng lộ vẻ do dự.Nhưng Lục Thư Cẩn hôm nay quyết tâm giải quyết vấn đề này. Nàng chủ động ngẩng đầu, hôn khẽ lên khóe môi Tiêu Cẩn, giọng hạ thấp, như làm nũng: “Chàng mau nói cho ta đi…”
Tiêu Cẩn vốn đã dao động, sao chịu nổi thử thách này. Chàng lập tức quyết định, nắm lấy tay nàng.“Bây giờ ta sẽ nói cho nàng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.