Lục Thư Cẩn thỉnh thoảng cũng đọc thoại bản.
Nàng từng thấy trong thoại bản miêu tả về những hắc đi3m, thường tọa lạc nơi hoang vu hẻo lánh, ít người qua lại. Ban ngày thì giả bộ buôn bán lương thiện, nhưng đêm xuống lại làm những việc giết người cướp của.
Nhạn bay qua thì nhổ lông, thú đi ngang thì lột da, là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Lục Thư Cẩn thoáng chốc cảm thấy sợ hãi, đôi mắt lộ vẻ e dè, hạ giọng nói: “Vậy giờ chúng ta mau rời đi thôi?”
Tiêu Cẩn lắc đầu, không đồng ý: “Trời đã tối, đi đường đêm không an toàn, huống chi cỗ xe của Hải Châu học phủ cũng không đủ chỗ cho hai ta ngủ.”
Cỗ xe của Hải Châu học phủ thực ra không nhỏ, nhưng so với xe của Tiêu phủ thì kém xa, chẳng phải chật hẹp thì cũng là nệm cứng, lại còn thoang thoảng mùi gỗ mục. Tóm lại, trong miệng Tiêu Cẩn chẳng có lấy một lời khen.
Thấy chàng ung dung tự tại, dường như đã có kế sách ứng phó, Lục Thư Cẩn liền hỏi: “Chàng định làm thế nào?”
Tiêu Cẩn liếc mắt ra cửa sổ, nói: “Tạm thời cứ thuận theo kế của họ, xem kẻ đến là ai.”
Lục Thư Cẩn chưa từng gặp tình huống thế này. Nàng nhớ đến những hắc đi3m trong thoại bản- nơi làm bánh bao nhân thịt người thì không khỏi rùng mình, bèn nói: “Vậy tối nay chúng ta chỉ ăn bánh khô thôi, đừng đụng đến đồ của khách đi3m.”
Thấy nàng cố chấp với bánh khô, Tiêu Cẩn không nhịn được mà bật cười: “Không sao, nơi này đâu phải núi rừng hoang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714777/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.