Cuối tháng ba, Diệp Cần đến tìm Lục Thư Cẩn để vui chơi. Có lẽ mấy ngày gần đây nàng bị huynh trưởng quản thúc nghiêm ngặt, nên dù Lục Thư Cẩn đã trở về được vài ngày, Diệp Cần mới tìm đến. Nàng ta còn có vẻ lén lút, thi thoảng ngoảnh đầu nhìn lại, như thể sợ có ai theo dõi.
Lục Thư Cẩn mời nàng vào hậu viện, vừa đóng cửa lại, Diệp Cần đã vội vàng đi theo sau, nói: “Lục Thư Cẩn, những ngày ngươi không ở đây, ta đã tự học được rất nhiều chữ!”
Lục Thư Cẩn lấy bút giấy ra, thuận miệng hỏi: “Rất nhiều là bao nhiêu?”
Dường như nhận ra chút ý trêu đùa trong giọng nàng, Diệp Cần có phần không vui, liền rút từ trên bàn một quyển sách, nói: “Chính là rất nhiều! Ta còn có thể đọc sách nữa!”
Lục Thư Cẩn liếc nhìn bìa sách, hóa ra là một tập thơ trích lục, bên trong không có chữ nào quá hiếm. Nàng nói: “Vậy cô đọc thử hai câu cho ta nghe.”
Diệp Cần tùy tay lật một trang, chăm chú nhìn vào trang sách, rồi ngập ngừng cất tiếng: “Minh nguyệt… biệt chi kinh, kinh, kinh điểu, thanh phong, bán dạ…”
“Minh nguyệt biệt chi kinh tước, thanh phong bán dạ minh thiền,” Lục Thư Cẩn mỉm cười đọc lại câu thơ, cầm bút lên nói: “Lại đây, ta dạy cô viết bài thơ này.”
Diệp Cần vừa học viết vừa lẩm nhẩm đọc lại, cả một buổi chiều đã thuộc được bài thơ ấy.
Học mệt, Diệp Cần ngồi trên ghế mềm, bỗng nhớ ra điều gì, lục lọi trong tay áo, lấy ra một gói giấy dầu, đưa cho Lục Thư Cẩn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714782/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.