Lục Thư Cẩn đã hơn mười ngày chưa gặp Tiêu Cẩn, ngày nhớ đêm mong, đến nỗi khi nàng trông thấy Tiêu Cẩn bất ngờ xuất hiện bên giường, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Tiêu Cẩn khẽ véo tay nàng đang đặt ngoài chăn, hỏi: “Sao nàng không nói gì?”
Lục Thư Cẩn lúc này mới hoàn hồn, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, nắm lấy cổ tay chàng kéo lại gần, tỉ mỉ quan sát gương mặt chàng.
Không gầy đi, cũng chẳng có chút tiều tụy, chỉ thêm vài phần nhu tình.
Nàng chẳng rõ trong lòng dâng lên cảm xúc gì, có lẽ là nỗi nhớ nhung bao ngày bỗng được thỏa nguyện, có lẽ là thấy Tiêu Cẩn vẫn bình an vô sự, hay có lẽ là biết được Tiêu tướng quân không thực sự tử trận. Mắt nàng bất giác nóng lên, lệ long lanh đọng trong khóe, chỉ chực trào ra.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Tiêu Cẩn vươn tay, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nói: “Những ngày qua tình thế đặc biệt, không phải ta cố ý không gặp nàng, nàng hiểu chứ?”
“Ta biết.” Lục Thư Cẩn tựa vào vai chàng, cảm nhận bờ vai vẫn vững chãi đáng tin như thuở nào, khiến lòng nàng an t@m đến lạ.
“Trong những ngày ta không đến, nàng có ăn uống tử tế không? Có ngủ ngon không?” Tiêu Cẩn kề sát tai nàng, khẽ cọ nhẹ, thì thầm như tự nói với mình.
Thực ra, so với Lục Thư Cẩn, nỗi nhớ nhung của Tiêu Cẩn càng mãnh liệt hơn.
Tình cảm của chàng nồng nhiệt mà thẳng thắn, chẳng hề bị chính chàng kìm nén chút nào. Trong những ngày không thể gặp nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714784/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.