Cánh cửa suýt nữa đập vào mũi Tưởng Túc, may mà hắn kịp lùi lại.
Nếu là người khác dám đối xử với hắn như vậy, Tưởng thiếu gia chắc chắn không chịu để yên, ít nhất cũng xắn tay áo lên đại chiến vài trăm hiệp.
Nhưng người đối diện lại là Lương Xuân Uyên.
Tưởng Túc từng tận mắt chứng kiến Lương Xuân Uyên chỉ một cái vung tay đã dùng dao hạ sát một người, động tác dứt khoát, không chút dây dưa, cực kỳ gọn gàng.
Tưởng Túc nhẫn nhịn, định bụng quay lưng bỏ đi, nhưng trong lòng lại có chuyện thực sự không thể buông xuống. Hắn suy đi tính lại, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa thêm lần nữa.
Vừa gõ, cửa lập tức bật mở, lần này là Ngô Thành Vận đứng đó.
Thấy Tưởng Túc, Ngô Thành Vận thở dài, nói: “Thôi được, vào đi.”
Tưởng Túc do dự một thoáng, ngoảnh đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, cuối cùng vẫn xách đèn lồ ng bước vào trong.
Ngô Thành Vận đứng sau lưng hắn, thuận tay khép cửa lại. Tiếng động không lớn, nhưng vẫn khiến Tưởng Túc giật mình hoảng hốt.
Có thể thấy, khi bước vào căn phòng này, hắn đang ở trạng thái cực kỳ căng thẳng. Hắn không tin tưởng Ngô Thành Vận và Lương Xuân Uyên, nhưng vì một vài chuyện mà buộc phải tìm đến họ.
Ngô Thành Vận cảm thấy khá thú vị, đứng sau lưng Tưởng Túc, bất chợt lên tiếng: “Ngươi đúng là gan lớn, dám đến đây thật sao?”
Tưởng Túc sợ đến mức trợn tròn mắt, quay phắt lại trừng hắn: “Ngươi… ngươi…”
Bộ dạng này chẳng khác nào một con thỏ bị kinh hãi, trông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714785/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.