Lục Thư Cẩn ngồi suốt hai canh giờ mà chưa từng động đậy, đến khi hồi thần thì trời đã dần tối.
Nàng buông bút, xoa nhẹ bờ vai hơi nhức mỏi rồi đứng dậy thắp đèn.
Trên bàn là một xấp giấy mỏng, bên trên chi chít những nét chữ phiêu dật tiêu sái.
Nàng cầm lên đứng đối diện ánh nến, từng chữ từng câu chậm rãi xem qua. Một lát sau, nàng nở nụ cười hài lòng.
Bỗng có tiếng gõ nhẹ bên cửa sổ, giọng Xuân Quế từ ngoài vọng vào: “Công tử, Lương công tử đến cầu kiến.”
Lục Thư Cẩn thoáng nghi hoặc, nàng cẩn thận cất xấp giấy kẹp vào trong sách, đặt lên giá rồi nói: “Thỉnh hắn đến chính sảnh.”
Nàng cũng thay một chiếc ngoại bào, đoạn bước ra chính sảnh.
Trong chính sảnh thắp hai ngọn đèn, ánh sáng trắng tỏa ra từ chụp đèn chiếu sáng cả gian phòng.
Lương Xuân Uyên ngồi đó, một thân trường sam tuyết trắng, mái tóc dài buộc gọn thành đuôi ngựa buông thõng sau lưng, đen trắng phân minh càng làm nổi bật dung nhan vốn đã diễm lệ. Khi không mang chút cảm xúc nào, hắn lại thêm vài phần lãnh đạm.
Trong ký ức của Lục Thư Cẩn, Lương Xuân Uyên hiếm khi ăn vận thế này. Hắn thường mặc áo xanh biếc, tóc xõa hoặc vấn hết lên, trên mặt luôn mang nụ cười nhu nhược, tựa như một thư sinh văn nhược âm nhu.
Điều này cũng dễ hiểu, bởi hắn luôn phải giả vờ thuần lương vô hại để đánh lừa người khác.
Dẫu vậy, sự thay đổi của hắn không quá rõ rệt, chỉ từ sự lạnh lùng nơi khóe mắt đuôi mày mà lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714789/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.