Lục Thư Cẩn dù cố gắng giữ vẻ trấn định đến đâu, giờ khắc này cũng không thể kìm nén được những cảm xúc cuộn trào trong lòng, bất giác bước nửa bước ra ngoài.
Tiếp đó, nàng trông thấy hai tên hộ vệ lôi một nữ tử tới trước mặt. Một trong hai tên nâng cằm nữ tử lên, mái tóc rối bời bị gạt phăng một cách thô bạo, để lộ ra gương mặt nhơ nhuốc máu me. Quả nhiên là Dương Bội Nhi.
Má trái nàng ta hằn một vết bầm tím đỏ sưng, tựa như bị roi mây hay dây quật vào. Trên y phục loang lổ máu tươi, bởi khắp người nàng đã chịu những vết roi đánh đến da tróc thịt, máu thấm đẫm áo.
Lục Thư Cẩn cảm thấy một nỗi bi ai khổng lồ dâng lên trong lòng, đè nặng khiến nàng gần như nghẹt thở. Nắm tay siết chặt, nàng cố sức kìm nén hơi thở đang run rẩy.
Cơn hận ý cuồn cuộn như muốn nhấn chìm nàng, hận không thể hóa thành một con mãnh thú nhe nanh cắn xé tên ác nhân như Giả Thôi đến đầu rơi máu chảy.
Nhưng nàng kìm chế mọi ý nghĩ, lặng lẽ đứng yên tại chỗ, ánh mắt lướt qua Dương Bội Nhi rồi thu lại.
Nàng biết không chỉ Giả Thôi đang quan sát mình vì vậy lúc này tuyệt đối không thể để lộ sơ hở.
Ánh mắt Giả Thôi dừng trên người nàng, hắn giơ tay phẩy một cái. Tên hộ vệ nhận lệnh, chẳng biết bấu vào chỗ nào trên người Dương Bội Nhi, khiến nàng ta vốn đang im lìm bỗng tỉnh lại, phát ra một tiếng rên đau yếu ớt.
Giả Thôi đứng dậy, bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714792/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.