Tiêu Cẩn những ngày này không ở Vân Thành. Ngày ấy, sau khi gặp Lục Thư Cẩn, chàng vượt qua Phong Đài Sơn để đi thẳng đến quân doanh.
Quân doanh ẩn mình nơi bí mật, ngoài người nhà họ Tiêu ra không ai hay biết. Nơi đây áp dụng lối huấn luyện khép kín, trong núi dựng lên nơi trú ngụ, tinh binh được huấn luyện thay đổi mỗi năm năm một lần.
Hồi nhỏ, Tiêu Cẩn thường theo phụ thân đến đây chịu huấn luyện. Lớn lên, khi Tiêu Vân Nghiệp không còn ở Vân Thành, chàng cũng ít ghé qua. Dẫu vậy, tuổi trẻ khí thịnh, tính tình lại thích kết giao, Tiêu Cẩn vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với vài binh sĩ đồng lứa trong quân doanh. Trước đây, khi cướp đoạt tài sản của hai nhà Lưu, Tề, chính Tiêu Cẩn đã đến đây tìm người hỗ trợ.
Quân doanh hiện tại là nhóm binh sĩ được thay mới từ đầu năm trước, phần lớn không quen biết Tiêu Cẩn. Tiêu Vân Nghiệp thường xuyên vắng mặt ở Vân Thành nên trong đám tinh binh này, tám phó tướng được chọn để quản lý và huấn luyện. Việc đầu tiên Tiêu Cẩn làm khi đến quân doanh là tìm gặp tám phó tướng này.
Chàng cầm trong tay nửa tấm hổ phù, đủ để khiến mấy người này ngồi lại trong một gian phòng nghe chàng nói.
Trong số tám phó tướng, người trẻ nhất mới mười bảy tên Bùi Diên là bằng hữu của Tiêu Cẩn. Người lớn nhất đã bốn mươi tên Thường Khải, thái độ với Tiêu Cẩn cực kỳ tệ hại, thậm chí chẳng thèm ngẩng mắt nhìn, chỉ bày ra bộ dạng không kiên nhẫn.
Dường như chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714793/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.