Lục Thư Cẩn nhận được tin tức vào sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, rằng Diệp Cần đã đến Quý phủ.
Nàng vừa nghe tin lòng nóng như lửa đốt, lập tức muốn chạy ngay đến Quý phủ nhưng bị Tiêu Cẩn ngăn lại.
“Diệp Cần trạng thái rất không ổn” Tiêu Cẩn nói “Quý Thạc Đình bảo nàng không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ lặp đi lặp lại vài câu, còn nói mình không phải Diệp Cần, mà là Hứa Cần Cần.”
Lục Thư Cẩn sững người “Diệp Cần từng nói, mẫu thân nàng mang họ Hứa.”
Tiêu Cẩn cau mày, tiếp lời: “Lần đầu chúng ta gặp Diệp Cần, nàng cũng gần giống như vậy. Khi ấy Diệp Tuân nói nàng bị va đập vào đầu đang hồi phục, ai nói gì nàng cũng không để ý chỉ đáp lại lời Diệp Tuân.”
“Vụ nổ ngày đó, nếu nàng ở trong phòng, chắc chắn không thể sống sót nhưng cũng không thấy nàng bước ra khỏi phòng, vậy nghĩa là nàng đã rời đi từ nơi khác” Lục Thư Cẩn phân tích. “Nếu đúng như vậy liệu Diệp Tuân có phải cũng chưa chết?”
“Nếu hắn chưa chết, tuyệt đối không để Diệp Cần rơi vào tình cảnh này” Tiêu Cẩn đáp.
“Vậy nghĩa là hắn đã chết, Diệp Cần cũng biết nên mới thành ra như bây giờ” Lục Thư Cẩn trầm giọng hỏi. “Quý Thạc Đình nói chuyện với nàng, nàng cũng không để ý sao? Không phải nàng tự mình đến Quý phủ à?”
Tiêu Cẩn gật đầu, nói: “Nàng ôm một chiếc hộp là thứ Diệp Tuân để lại. Trong đó, ngoài hộp giấy tờ hộ tịch mới cho Diệp Cần, khế đất Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714804/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.