Khi Diệp Tuân thu dọn xong mọi việc và trở về thấy Quý Thạc Đình vẫn còn ngồi trong phòng mình, hắn bất giác đưa mắt nhìn ra ngoài ngắm sắc trời.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt Quý Thạc Đình đã hướng về phía hắn. Diệp Tuân đối diện với ánh nhìn ấy.
“Trời đã muộn…” Diệp Tuân lên tiếng.
Quý Thạc Đình cũng là người tinh ý, liền đứng dậy, nói: “Thời gian không còn sớm, ta xin cáo từ trước.”
Diệp Tuân tiễn chàng ra ngoài vài bước, nói lời từ biệt, nhìn Quý Thạc Đình mang hộp thức ăn chậm rãi rời đi.
Quý Thạc Đình và Tiêu Cẩn đều tám tuổi, nhưng Quý Thạc Đình lại mang dáng vẻ trưởng thành sớm, thân hình cao lớn trông như thiếu niên mười hai.
Còn Tiêu Cẩn, cả ngày chỉ biết đùa nghịch, chạy nhảy khắp nơi gây ra không ít rắc rối.
Quả nhiên, con cháu nhà văn thần và võ tướng được nuôi dưỡng khác biệt rõ rệt.
Diệp Tuân lẩm bẩm một câu, quay về phòng liền thấy Diệp Cần vẫn ngồi trên ghế, tay cầm một miếng bánh đã cắn vài miếng. Mái tóc nàng đã được chỉnh trang gọn gàng tết thành bím, dây buộc tóc còn đính một mảnh ngọc bích nhỏ bằng móng tay, trắng muốt không tì vết, chạm khắc hoa văn mây vàng là vật quý giá hiếm có.
Thấy vậy, Diệp Tuân cẩn thận tháo dây buộc tóc cất đi, đồng thời lau sạch vụn bánh trên khóe miệng Diệp Cần.
Quý Thạc Đình ngồi xe ngựa trở về nhà. Vừa bước vào cửa, chàng bị một nha hoàn thân cận của mẫu thân chặn lại. Nàng ta mỉm cười, nói: “Thiếu gia, phu nhân mời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714818/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.