🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Diệp Tuân thu dọn xong mọi việc và trở về thấy Quý Thạc Đình vẫn còn ngồi trong phòng mình, hắn bất giác đưa mắt nhìn ra ngoài ngắm sắc trời.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt Quý Thạc Đình đã hướng về phía hắn. Diệp Tuân đối diện với ánh nhìn ấy.
“Trời đã muộn…” Diệp Tuân lên tiếng. 
Quý Thạc Đình cũng là người tinh ý, liền đứng dậy, nói: “Thời gian không còn sớm, ta xin cáo từ trước.” 
Diệp Tuân tiễn chàng ra ngoài vài bước, nói lời từ biệt, nhìn Quý Thạc Đình mang hộp thức ăn chậm rãi rời đi. 
Quý Thạc Đình và Tiêu Cẩn đều tám tuổi, nhưng Quý Thạc Đình lại mang dáng vẻ trưởng thành sớm, thân hình cao lớn trông như thiếu niên mười hai. 
Còn Tiêu Cẩn, cả ngày chỉ biết đùa nghịch, chạy nhảy khắp nơi gây ra không ít rắc rối. 
Quả nhiên, con cháu nhà văn thần và võ tướng được nuôi dưỡng khác biệt rõ rệt. 
Diệp Tuân lẩm bẩm một câu, quay về phòng liền thấy Diệp Cần vẫn ngồi trên ghế, tay cầm một miếng bánh đã cắn vài miếng. Mái tóc nàng đã được chỉnh trang gọn gàng tết thành bím, dây buộc tóc còn đính một mảnh ngọc bích nhỏ bằng móng tay, trắng muốt không tì vết, chạm khắc hoa văn mây vàng là vật quý giá hiếm có. 
Thấy vậy, Diệp Tuân cẩn thận tháo dây buộc tóc cất đi, đồng thời lau sạch vụn bánh trên khóe miệng Diệp Cần. 
Quý Thạc Đình ngồi xe ngựa trở về nhà. Vừa bước vào cửa, chàng bị một nha hoàn thân cận của mẫu thân chặn lại. Nàng ta mỉm cười, nói: “Thiếu gia, phu nhân mời ngài đến tiền sảnh.” 
Quý Thạc Đình tiện tay đưa hộp thức ăn đã trống cho người hầu, đáp một tiếng nói lát nữa sẽ đến. 
Chàng trở về phòng, tắm rửa, thay một bộ thường phục sạch sẽ, rồi mới đến tiền sảnh. Trong sảnh chỉ có Tốn Huyên – Quý phu nhân – đang ngồi, bên cạnh là hai nha hoàn hầu hạ. 
Quý phu nhân xuất thân từ dòng dõi thư hương, tên Tốn Huyên, tính tình ôn nhu hiền thục. So với phụ thân, Quý Thạc Đình thân thiết với mẫu thân hơn. 
Bước vào chính sảnh, Tốn Huyên nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi: “Không phải đã nói trước hoàng hôn sẽ về sao? Vì sao lại về muộn?” 
Quý Thạc Đình ở nhà không quá câu nệ lễ nghi, nhất là trước mặt mẫu thân hiền hòa. Chàng ngồi xuống bên cạnh, đáp: “Có chút việc trì hoãn, nên về muộn một chút.” 
Tốn Huyên lại hỏi: “Vậy đã dùng bữa chưa?”
Quý Thạc Đình đáp chưa. 
Tốn Huyên khựng lại, liền sai nha hoàn đến nhà bếp chuẩn bị cơm cho chàng. Nha hoàn vâng lệnh rời đi, cửa phòng khép lại, chỉ còn mẫu tử hai người. 
Tốn Huyên rót thêm trà cho mình, hỏi: “Con có muốn uống không?” 
Quý Thạc Đình lắc đầu. Chàng không thích trà, cảm thấy vị đắng thanh, chỉ thích đồ ngọt. 
Tốn Huyên không ép, bà hiểu rõ tính tình con trai – cứng cỏi như một khúc xương, bề ngoài là tiểu quân tử nho nhã nhưng bên trong lại có sự cố chấp riêng, ghét nhất là bị người khác kiểm soát hay ra lệnh. Tốn Huyên luôn rõ điều này, nên hiếm khi quản thúc chàng, phần lớn việc giáo dục đều giao cho tổ phụ và phụ thân chàng. 
Cũng vì thế, Quý Thạc Đình không thân thiết với tổ phụ và phụ thân. 
Nghĩ đến đây, Tốn Huyên không nhịn được cười, rồi nói: “Vài ngày nữa, tổ phụ và phụ thân con sẽ về.” 
Quý Thạc Đình biết họ trở về để đón năm mới, bèn đáp: “Con đã rõ.” 
“Khi họ về, con còn thường xuyên đến Diệp phủ nữa không?” Tốn Huyên hỏi. 
“Vì sao không đi?” Quý Thạc Đình đáp.
“Vị tiểu thư dòng chính của Diệp gia, lần trước ta và tổ mẫu đã gặp. Nàng ấy tuy thẳng thắn đáng yêu, nhưng hồi nhỏ bị ngã làm tổn thương đầu óc, trông có phần ngây dại. Dù nhà ta không quá để t@m đến môn đăng hộ đối, nhưng cũng không thể để một đích tử như con cưới một cô nương ngây ngốc làm chủ mẫu hậu viện. Con đã suy nghĩ về chuyện này chưa?” Tốn Huyên không vòng vo, thẳng thắn nói rõ lý do mời chàng đến. 
Quý Thạc Đình ngạc nhiên nhìn bà, “Mẫu thân, con mới tám tuổi, giờ nói chuyện cưới xin chẳng phải quá sớm sao?” 
“Tám tuổi thì đã sao? Nghe nói ở kinh thành, nhiều người từ vài tuổi đã đính hôn.” Tốn Huyên đáp. 
“Con không có ý định cưới nàng ấy,” Quý Thạc Đình bình thản nói. 
“Hử?” Tốn Huyên phát ra một tiếng nghi vấn, rồi nói tiếp: “Nếu là nạp thiếp, hẳn không ai quản con. Nhưng Diệp gia cũng là thế gia quan lại, để đích nữ làm thiếp chẳng phải tự hạ thấp thân phận sao? Diệp gia sẽ đồng ý ư?” 
“Con cũng không có ý nạp thiếp,” Quý Thạc Đình bác bỏ. “Con mới tám tuổi, còn phải đọc sách, thi cử, không tâm tư nghĩ chuyện khác.” 
Tốn Huyên liếc chàng “Con theo thằng nhóc Tiêu gia trốn học bao nhiêu lần, tự con đếm nổi không? Ta còn chưa nói với phụ thân con.” 
Quý Thạc Đình đáp: “Đó là lỗi của Tiêu Cẩn, là hắn lôi kéo con.” 
“Vậy con xách đồ đến Diệp phủ thường xuyên như thế để làm gì, sao lại để t@m đến cô nương ấy đến vậy?” 
“Người hiểu lầm rồi, con để t@m đến Diệp Tuân” Quý Thạc Đình bình tĩnh nói, vẻ mặt không hề như đang nói dối mà như đang nói sự thật. 
“Trước đây con thường xuyên đến Diệp phủ, ta và tổ mẫu chỉ gọi cô nương ấy đến xem một lần, con liền không đi nữa, còn nói không để t@m đến nàng? Chẳng qua là lo phụ thân con biết chuyện, gây áp lực cho Diệp gia, làm liên lụy đến cô nương không được sủng ái ấy thôi,” Tốn Huyên nói. 
Quý Thạc Đình không đáp, im lặng một lúc, rồi đứng dậy, nói: “Mẫu thân, con phải đi đọc sách.” 
Tốn Huyên mỉm cười, không ép hỏi thêm. Việc Diệp Cần không thể làm chủ mẫu Quý gia đã nói rõ với chàng nên bà không nói gì nữa, để chàng rời đi, “Đi đi.” 
Trước khi đi, Quý Thạc Đình còn nhấn mạnh: “Con không có ý định cưới nàng ấy.” 
Chàng còn nhỏ, chưa biết đến tình ái, ban đầu chăm sóc Diệp Cần chỉ vì thấy nàng tính tình đáng yêu, ngây ngô như một chú cún con vụng về, trêu đùa rất thú vị. 
Chàng muốn Diệp Cần quen với sự chăm sóc của mình, từ một chú cún đầy cảnh giác dần trở nên tin tưởng, ỷ lại vào chàng – đó là bản tính nghịch ngợm của chàng. 
Nhưng giờ chàng nhận ra mình thất bại. Diệp Cần không vì thế mà thân thiết với chàng, ngược lại, chàng bị chú cún ấy trói buộc tâm tư không muốn nàng xa cách mình. 
Thoáng chốc đã đến cuối tháng Chạp, Quý Thạc Đình không thể thường xuyên đến Diệp phủ, nên ba ngày sau, chàng lại ghé một lần. Như thường lệ, Diệp Cần ngồi trong lương đình chờ chàng. 
Gió đông lạnh buốt, Diệp Cần mặc áo bông dày cộp, gương mặt trắng trẻo vùi trong lông thú, đôi tay nhỏ bé ôm chặt, thỉnh thoảng ngó về phía cổng ngoài. 
Diệp Tuân sợ nàng bị lạnh, gọi mấy lần bảo nàng về nhưng nàng không để ý. 
Giống như chín tháng trước, khi Quý Thạc Đình không đến, Diệp Cần ngày nào cũng ngồi đây chờ. 
Diệp Tuân không quản nàng nhiều, nàng muốn làm gì thì làm, đợi đến khi chán không chờ được, tự khắc sẽ về. 
Nhưng lần này, Quý Thạc Đình không thất hẹn. Chàng xách đồ đến, Diệp Cần vui mừng chạy ra đón, ngó nghiêng hộp thức ăn, chóp mũi lạnh đến đỏ ửng. 
Diệp Tuân mời chàng vào phòng nhưng Quý Thạc Đình không ở lâu, lấy cớ có việc. 
Trước khi đi, nhân lúc Diệp Tuân không để ý, chàng lén véo hai cái lên đôi má phúng phính của Diệp Cần, cúi xuống thì thầm: “Dạo này ta bận, tạm thời không đến, nàng không cần chờ ta nữa biết chưa?” 
Diệp Cần nghe xong, nghiêm túc gật đầu tỏ ý đã hiểu. 
Quý Thạc Đình đến chỉ để dặn việc này, nói xong để lại hộp thức ăn rồi quay người rời đi. 
Vài ngày sau, tổ phụ và phụ thân Quý Thạc Đình trở về Vân Thành, cùng với Tiêu Vân Nghiệp và hai con trai. 
Tiêu Cẩn vì thế cũng thu liễm, ít ra ngoài. Quý Thạc Đình bèn rảnh rỗi ở nhà. 
Tổ phụ Quý Thạc Đình- Quý Thâm đã ngoài sáu mươi, giữ chức cao trong triều, khí chất nho nhã nhưng không giận mà uy, hiếm khi nở nụ cười trông như một lão nhân nghiêm khắc. 
Phụ thân chàng-Quý Việt Khang lại hòa nhã hơn, nói chuyện luôn mang nụ cười, toát lên phong thái nho sĩ ôn hòa. 
Tâm tư Quý Thạc Đình giống tổ phụ, dáng vẻ lại giống phụ thân. Chàng mặc chính phục, đứng ở cổng nghênh đón tổ phụ và phụ thân từ xa trở về. 
Quý Thâm gặp mọi người trong nhà xong, phất tay cho mọi người lui chỉ gọi một mình Quý Thạc Đình đến chính sảnh – sự thiên vị dành cho đích tôn rõ ràng.
Hỏi về việc học và hành vi của chàng trong năm qua, Quý Thạc Đình trả lời từng câu. Tổ mẫu và mẫu thân bên cạnh cũng khen ngợi chàng. 
Thực ra, tai mắt nhà Quý ở Vân Thành rất nhiều, huống chi còn có Xuân Phong Lâu. Quý Thâm không cần hỏi cũng biết mọi hành động của chàng trong năm qua – trốn học, giao du với Tiêu Cẩn, thường đến Diệp phủ – tất cả đã được báo về kinh thành. 
Nhưng Quý Thâm là nho sĩ, trong những hành vi nổi loạn của đích tôn, điều ông bất mãn nhất là việc trốn học. 
Ông nghiêm mặt trách mắng nửa canh giờ, thấy Quý Thạc Đình cúi đầu nhận lỗi, thái độ tốt, mới bỏ qua, chỉ để lại một câu: “Nữ nhi Diệp gia ngây dại, không thể làm đích thê Quý gia, sau này con ít đến Diệp phủ.” 
Quý Thạc Đình cúi đầu, đáp: “Tổ phụ yên tâm, cháu tuyệt đối không có ý cưới nữ nhi Diệp gia.” 
Nghe được lời này, sắc mặt Quý Thâm mới dịu đi cho chàng lui. 
Người nhà họ Quý luôn để ý đến việc Quý Thạc Đình giao du với ai, điều này chàng đã biết từ lâu. 
Nhà họ Quý vốn đông con cháu, nhưng đến đời chàng, đích mạch chỉ còn một mình. 
Mẫu thân chàng vốn yếu ớt, khi sinh chàng lại mắc bệnh không thể mang thai nữa, khiến đích hệ chỉ có chàng. 
Hễ chàng gần gũi cô nương nào, nhà họ Quý đều xem đó là ứng viên cưới hỏi. 
Quý Thạc Đình không để tâm. Tết vừa qua, phụ tử Quý gia lại lên đường về kinh. Chàng rảnh rỗi, xách hộp thức ăn đến Diệp phủ. 
Xuân qua thu đến, thoáng chốc Quý Thạc Đình đã mười hai, thân hình cao lớn, mang dáng vẻ thiếu niên phấn chấn. 
Ngoài thời gian đi cùng Tiêu Cẩn, chàng đến Diệp phủ chăm sóc Diệp Cần, còn lại chỉ ở thư viện hoặc nhà, không có bạn bè nào khác. 
Thấy con trai dần trưởng thành, sau này phải kế thừa quyền thế Quý gia, không kết giao là không được. Tốn Huyên bèn thường xuyên mở tiệc ở phủ, lấy đủ lý do mời người quyền quý ở Vân Thành đến để chàng làm quen. 
Nhưng Quý Thạc Đình không hứng thú. Khi có khách, chàng thường ở một mình trong phòng, đôi khi lén chuồn đi tìm Tiêu Cẩn, không muốn gặp ai. 
Tốn Huyên nghĩ con trai tính tình cao ngạo, không muốn kết bạn mới. Nào ngờ, một ngày, bà nhận được tin từ Xuân Phong Lâu. 
Nói Quý Thạc Đình vào Xuân Phong Lâu. 
Văn nhân đa phong lưu, phụ thân chàng hồi trẻ cũng thường lui tới thanh lâu, điều này với Tốn Huyên không lạ. Dù con trai mới mười hai, đến thanh lâu quả là sớm. 
Nhưng đó không phải vấn đề. 
Vấn đề là Quý Thạc Đình vào Xuân Phong Lâu không tìm cô nương, mà gọi một tiểu quan vào phòng. Tin này khiến Tốn Huyên hoảng hốt, kinh hoàng, vội viết thư gửi về kinh. 
Bà gọi chàng hỏi nhưng từ năm tám tuổi, tâm tư chàng đã sâu sắc, huống chi giờ mười hai, càng khó moi lời hay đoán cảm xúc từ chàng. 
Sau đó, chàng còn đi thêm hai lần, đều gọi tiểu quan. 
Hành tung chàng bí mật như cố ý che giấu, nhưng Xuân Phong Lâu đầy tai mắt, cộng với lệnh của Tốn Huyên, tin tức luôn đến tay bà ngay lập tức, khiến bà lo lắng, trằn trọc. 
Đúng lúc tháng Chạp, phụ tử Quý gia trở về. Quý Thâm về phủ, việc đầu tiên không phải hỏi việc học của chàng hay tình hình Quý phủ mà là gửi thiệp mời đích nữ Diệp Cần đến làm khách. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.