Quý Thạc Đình lại đến Diệp phủ, lần này cách lần trước đã chín tháng.
Đúng vào tháng Chạp, học đường của Diệp Tuân nghỉ học, phần lớn thời gian chàng nhàn rỗi ở nhà. Khi thấy Quý Thạc Đình xách đồ đến thăm, câu đầu tiên Diệp Tuân thốt ra mà không kìm được là: “Sao lại đến nữa?”
Quý Thạc Đình nhướn mày, đáp: “Lần trước ta đến đã bao lâu rồi chứ?”
Diệp Tuân khẽ ho hai tiếng nhận ra mình có phần thất lễ, vội vàng mời Quý Thạc Đình vào phòng.
Không phải chín tháng qua trong mắt Diệp Tuân là ngắn ngủi mà là chàng không hiểu nổi lý do Quý Thạc Đình liên tục ghé thăm là gì.
Dẫu Diệp gia không giàu có như Quý gia, nhưng cũng chẳng thiếu những món đồ chơi nhỏ cho Diệp Cần. Dù Quý Thạc Đình mang đến vài món hiếm lạ được ban thưởng, Diệp Cần cũng không phải nhất thiết cần chúng, chẳng hề kêu ca đòi hỏi.
Ngược lại, Quý Thạc Đình trước đây yên ắng một thời gian giờ lại chạy đến làm gì?
Diệp Tuân thầm oán trách trong lòng, dẫn chàng vào nhà rồi hỏi: “Quý thiếu gia lần này đến có việc gì chăng?”
Quý Thạc Đình liếc nhìn chàng, ánh mắt như muốn nói: ‘Ngươi rõ ràng biết rồi sao còn giả vờ mù?’
Diệp Tuân làm như không hay, cố tình hỏi lại.
Quý Thạc Đình cũng không ngại ngần, dày mặt đáp: “Lâu không đến, thấy nhớ nhung.”
“Nhớ nhung?” Diệp Tuân ngạc nhiên, “Nhà ta ư?”
Quý Thạc Đình ậm ừ một tiếng, đặt hộp thức ăn lên bàn nói: “Nơi này phong cảnh hữu tình.”
Diệp Tuân cúi đầu nhìn hộp thức ăn, thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714817/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.