Quý Thạc Đình mộng một giấc chiêm bao.
Trong mộng, chàng cùng Diệp Cần ngồi chung trên chiếc đu dây dưới tán cây. Nàng chân ngắn không chạm đất, bèn nắm lấy ngón tay chàng, giọng mềm mại nài nỉ chàng đẩy chiếc đu đung đưa.
Quý Thạc Đình chưa từng từ chối Diệp Cần, trong mộng cũng thế. Chàng đẩy chiếc đu, để nó lướt nhẹ trong gió.
Diệp Cần vui vẻ cười ôm lấy cánh tay chàng, tựa đầu lên vai, tư thế thân mật vô cùng. Hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ len lỏi vào mũi chàng.
Quý Thạc Đình cũng mỉm cười, ánh mắt không rời nàng dù chỉ một khắc, chỉ muốn khắc sâu từng nụ cười, từng cái nhíu mày của nàng vào tâm trí để mãi mãi đáp lại nàng.
Một niềm vui sướng lan tỏa trong lồ ng ngực, khiến Quý Thạc Đình cảm thấy thỏa nguyện chưa từng có.
Nhưng chiếc đu chưa đung đưa được bao lâu, Diệp Cần bỗng gọi lớn: “Ca ca!”
Quý Thạc Đình ngẩn ngơ ngẩng đầu, thấy phía trước cách đó không xa có một người đứng quay lưng. Chàng còn chưa kịp nhìn rõ, Diệp Cần đã nhảy khỏi đu chạy nhanh về phía người ấy.
Chàng dừng đu lại, nhưng không đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Cần lao về phía người đó.
Rồi chàng thấy Diệp Cần quay lại mỉm cười với mình, phía sau nàng là Diệp Tuân, sắc mặt lạnh lùng, đôi tay đầy máu tươi từng giọt nhỏ xuống đất. Hắn trông như vừa giết người.
Diệp Cần đứng cạnh Diệp Tuân, chẳng bao lâu, chiếc váy tinh xảo sạch sẽ của nàng cũng loang máu, đỏ rực chói mắt. Nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt nàng giờ đây mang theo mùi máu tanh.
Lòng Quý Thạc Đình chợt lạnh buốt.
Mộng cảnh chuyển đổi nhanh chóng. Mặt đất vốn phủ đầy hoa cỏ phút chốc hóa thành sông máu. Vô số người ngập trong đó, đau đớn giãy giụa, thảm thiết kêu gào.
Phía sau Diệp Cần, ngày càng nhiều người xuất hiện. Họ giẫm lên đầu những kẻ đang vùng vẫy, bước lên cao, dưới chân như dựng nên một cầu thang xương trắng đẫm máu.
Quý Thạc Đình đứng giữa dòng máu, bất động, nhìn Diệp Cần thân thiết khoác tay Diệp Tuân, bước lên cầu thang ấy. Tiếng kêu gào trong sông máu càng lúc càng lớn.
Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng hét chói tai tràn ngập mộng cảnh. Mỗi hơi thở đều mang theo đau thương. Chàng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Ánh trăng lọt qua song cửa, rải xuống nền nhà ánh bạc lạnh lẽo như sương.
Quý Thạc Đình ngồi trên giường hồi lâu, lặp đi lặp lại giấc mộng ấy trong đầu, chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Nếu lúc đó trong tay chàng có một thanh kiếm, ắt hẳn chàng sẽ chém đứt cầu thang xương trắng ấy, khiến tất cả những kẻ đứng trên đó rơi xuống sông máu.
Và trong số đó, có cả Diệp Cần. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chàng biết rõ, rồi sẽ có ngày thanh kiếm ấy thật sự nằm trong tay chàng, chém về phía Diệp gia.
—
Cuối đông, Quý Thạc Đình nhận lời mời của Diệp Tuân, đến Xuân Phong lâu, trong gian Nguyệt Thủy để uống rượu.
Tuổi cả hai còn trẻ, rượu không quá mạnh. Quý Thạc Đình uống hơi nhiều, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt long lanh như ngậm nước ánh nhìn dừng trên thiếu nữ đang gảy đàn sau bức rèm lụa.
Diệp Tuân trò chuyện vài câu bâng quơ, rồi mới chậm rãi vào chuyện chính, thở dài nói: “Ôi, nay Cần Cần đã đến tuổi cập kê, trưởng thành rồi. Phụ thân bắt đầu lo liệu hôn sự cho muội ấy. Chỉ e Diệp phủ không giữ được muội ấy bao lâu nữa.”
Quý Thạc Đình thần sắc không đổi, nhàn nhạt đáp: “Nam lớn dựng vợ, nữ lớn gả chồng, đó là lẽ thường.”
“Chỉ là Cần Cần ngây ngô, ta lo nàng gả đi sẽ bị nhà chồng ức hiếp.” Diệp Tuân tỏ vẻ lo lắng, như thật lòng quan tâm.
“Chuyện tốt nhiều trắc trở.”
“Tốt nhất là tìm một nhà thư hương thế tộc,” Diệp Tuân nói, “Người đọc sách thường nho nhã, chắc chắn sẽ không làm khó một tiểu cô nương.”
Quý Thạc Đình đáp: “Người đọc sách thường cổ hủ, không tốt như ngươi nghĩ đâu.”
Diệp Tuân liếc chàng, không nhìn ra điều gì từ sắc mặt chàng, bèn dò hỏi: “Ta nhớ Quý gia cũng là nhà thư hương. Nghe nói mẫu thân ngươi năm xưa là tài nữ nổi danh kinh thành.”
Quý Thạc Đình không mắc mưu, “Chuyện đã qua nhiều năm, ta làm sao biết được?”
Diệp Tuân dừng lại một chút, rồi tiếp: “Năm mười hai tuổi, Diệp gia từng đón Cần Cần đến Quý gia một lần. Lúc đó, Thượng thư đại nhân từng đề cập với phụ thân ta ý muốn hai nhà kết thân. Nhưng khi ấy cả hai còn nhỏ, hôn sự chưa định. Nay Cần Cần đã cập kê, tuổi cũng vừa vặn, không biết…”
Quý Thạc Đình dường như đã đoán được ý đồ của hắn, không tỏ ra bất ngờ, chỉ khẽ nhếch môi cười: “Quả thật năm đó còn nhỏ, chỉ một lòng nghe theo trưởng bối. Nay trưởng thành, ta hiểu rằng nếu muốn thành thân, phải tìm người mình yêu không thể qua loa.”
Sắc mặt Diệp Tuân lập tức thay đổi, trở nên khó coi: “Ý ngươi là gì?”
Quý Thạc Đình vẫy tay, lớn tiếng gọi: “Tiểu Hương Ngọc, lại đây.”
Thiếu nữ đang gảy đàn sau rèm chậm rãi đứng dậy, vén tấm rèm màu hồng phấn để lộ một gương mặt diễm lệ. Nàng đôi mắt như nước, e thẹn liếc Quý Thạc Đình, giọng nũng nịu: “Quý thiếu gia.”
Quý Thạc Đình nhếch môi, nụ cười phóng đãng, nói với Diệp Tuân: “Đây là con gái của hoa khôi đời trước ở Xuân Phong lâu, từ nhỏ đã được dạy dỗ trong lầu này, nhan sắc thế nào?”
Diệp Tuân liếc nhìn Tiểu Hương Ngọc dáng vẻ thướt tha, lại nhìn gương mặt say rượu của Quý Thạc Đình, cười lạnh lời nói sắc bén: “Chẳng ra sao, chỉ là nữ tử phong trần.”
Quý Thạc Đình đáp: “Giờ vẫn chưa phải, nàng chưa tiếp khách.”
Diệp Tuân nói: “Trong mắt ta cũng chẳng khác gì.”
Tiểu Hương Ngọc nghe lời khinh miệt nhưng không để tâm, mỉm cười đáp lại Diệp Tuân: “Diệp thiếu gia chẳng phải cũng thường đến Xuân Phong lâu sao? Không ngờ lại là người cổ hủ, xem thường nữ tử phong trần chúng ta?”
Diệp Tuân nhếch môi cười, chỉ nói: “Có lẽ ta mắt mù, không biết thưởng thức mỹ nhân.”
Hắn không nói thêm, đứng dậy cáo từ.
Quý Thạc Đình đứng lên tiễn, men say khiến bước chân chàng loạng choạng, thân mình lảo đảo hai cái được Tiểu Hương Ngọc đỡ lấy. Diệp Tuân liếc thấy hai người như ôm nhau, tức giận đến mức lửa bốc lên đầu, vung tay áo bỏ đi.
Hắn chỉ hận mình mắt mù, không nhận ra Quý Thạc Đình là kẻ phóng đãng như thế. Hành vi này làm sao xứng với muội muội cưng của hắn?
Cửa vừa đóng sập, Quý Thạc Đình lập tức đứng thẳng, vẻ say rượu trên mặt tan biến thần sắc lạnh lùng. Tiểu Hương Ngọc thấy vậy, chủ động lùi lại vài bước giữ khoảng cách.
“Thiếu gia, thật sự phải làm thế sao? Nếu chuyện này đến tai lão gia, e là người sẽ trách phạt ngài.” Tiểu
Hương Ngọc nhíu mày, như đang lo lắng cho chàng.
Quý Thạc Đình không muốn trả lời liền không đáp.
Chàng cảm thấy nhạt nhẽo, ngáp một cái, khẽ vẫy tay. Tiểu Hương Ngọc hiểu ý, lập tức ra lệnh cho người trong phòng ngừng đàn, lần lượt rời đi cho đến khi chỉ còn hai người.
Chàng nằm trên nhuyễn tháp, nói: “Can ở cửa, ta ngủ một lát.”
Tiểu Hương Ngọc không nói thêm, quay người đi đến cửa.
Diệp Tuân trở về, tức giận hồi lâu, còn kéo Diệp Cần dặn nàng sau này không được để ý đến Quý Thạc Đình nữa. Diệp Cần không hiểu chuyện, gật đầu đồng ý nhưng chẳng bao lâu lại quên mất.
—
Đến đầu xuân năm sau, cơn giận của Diệp Tuân mới nguôi đi đôi chút. Tiêu Cẩn tổ chức một bữa tiệc, hắn dẫn Diệp Cần cùng đến.
Khi đến nơi, Quý Thạc Đình đã ngồi trong phòng đang cười nói với Tiêu Cẩn. Diệp Tuân còn chưa kịp chào hỏi, Diệp Cần đã chen qua, vui vẻ gọi: “Thạc Đình ca ca! Tứ ca!”
Tiêu Cẩn đáp một tiếng nói: “Sao lần nào ta cũng bị thiếu một chữ ‘ca’ so với bọn họ?”
Tiêu Cẩn cho rằng chuyện này rất bất công, mỗi lần đều lôi việc này ra giảng giải với Diệp Cần, không rõ là thật sự để tâm hay chỉ trêu nàng.
Quý Thạc Đình nghe tiếng Diệp Cần nhưng không hề quay đầu, hoàn toàn không để ý.
Diệp Tuân nói: “Nhị vị đợi lâu, trên đường có chút chậm trễ.”
Lúc này, Diệp Cần đã đến bên Quý Thạc Đình, như thường lệ đưa tay muốn nắm ngón tay chàng: “Thạc Đình ca ca, đã lâu không gặp rồi!”
Nhưng lần này, Quý Thạc Đình rút tay lại khiến nàng nắm hụt. Chàng nghiêng mặt, gương mặt lạnh lùng ánh mắt bình thản nhìn nàng, nói: “Diệp cô nương, xin tự trọng.”
Diệp Cần nghiêng đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại vừa buồn bực vừa không hiểu, giọng điệu cũng không vui: “Tự trọng gì chứ? Ta có nặng đâu!”
Quý Thạc Đình nhìn nàng, thần sắc xa lạ. Chàng biết Diệp Cần không hiểu “tự trọng” là gì, nhưng cũng không mở miệng giải thích.
Diệp Tuân thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, gọi: “Cần Cần, quay lại.”
Diệp Cần bĩu môi, không vui trở về bên Diệp Tuân, ngồi xuống cúi đầu, cả người toát lên vẻ uể oải.
Quý Thạc Đình lại như không có chuyện gì, ngồi ở đầu kia bàn, trò chuyện với Tiêu Cẩn, thỉnh thoảng nói vài câu với Diệp Tuân hoàn toàn xem Diệp Cần như không tồn tại.
Diệp Cần mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn trái nhìn phải ngay cả món ngon trên bàn cũng mất hứng thú, chỉ chăm chăm nhìn về phía Quý Thạc Đình.
Bữa tiệc này mỗi người đều mang tâm sự, chỉ có Tiêu Cẩn vô tư ăn uống no say đến mức bụng căng cứng, nửa nằm trên ghế, nói: “Ta tạm thời không đi được, phải nghỉ một lát.”
Quý Thạc Đình cười: “Vậy ta ngồi cùng ngươi thêm chút nữa.”
Diệp Tuân vuốt đầu Diệp Cần đang ủ rũ, nói: “Cần Cần nghe nói hôm nay được gặp hai người, nằng nặc đòi ra ngoài. Giờ lại vì chuyện không đâu mà buồn bực, ta đưa nàng về trước vậy.”
Chuyện gì, cả hai đều hiểu Diệp Tuân đang ám chỉ. Tiêu Cẩn nhịn không được cười, phụ họa: “Đúng là phiền lòng, mau đưa nàng về đi.”
Quý Thạc Đình mặt không cảm xúc, nói: “Vốn không nên dẫn nàng ra ngoài.”
Diệp Cần nghe câu này, biết Quý Thạc Đình không muốn thấy mình, lòng không khỏi đau xót. Nàng tâm trí không yên, đặt bát xuống, vô tình làm đổ chén trà nước nóng văng lên mu bàn tay.
Nàng đau đớn kêu lên, đứng bật dậy, vung tay hất nước. Mu bàn tay trắng nõn lập tức đỏ rực, mắt nàng chớp một cái, hai giọt lệ lăn dài theo bản năng nép vào lòng ca ca tìm an ủi: “Ca ca, nóng quá!”
Diệp Tuân hoảng hồn, vội sai tiểu nhị mang nước giếng lạnh đến, ngâm tay nàng vào.
Mu bàn tay nóng rát, nước giếng lạnh buốt, Diệp Cần khó chịu òa khóc.
Diệp Tuân nhíu mày, nhìn mu bàn tay nàng nổi lên mấy nốt phỏng, vừa tức vừa xót, ôm nàng vỗ nhẹ lưng, thấp giọng dỗ: “Đi, chúng ta về nhà.”
Huynh muội rời đi, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Tiêu Cẩn vẫn ôm bụng, nói: “Nhìn vết phỏng có vẻ nặng.”
Quý Thạc Đình im lặng, một lát sau chàng đứng dậy, đến chỗ Diệp Cần vừa ngồi, cầm bình nước, đổ thẳng lên mu bàn tay trái của mình.
Nước trà không còn nóng như vừa đun, nhưng vẫn đủ bỏng. Da tay chàng trắng trẻo chỉ một lát đã đỏ rực, nổi lên nhiều nốt phỏng đỏ chói mắt, vết thương không được xử lý ngay trông còn nghiêm trọng hơn của Diệp Cần.
“Ngươi làm gì? Điên rồi sao?” Tiêu Cẩn kinh ngạc nhìn hành động của chàng, vội đứng dậy giật bình nước.
Nhưng nước trong bình đã đổ hết, mu bàn tay Quý Thạc Đình phỏng nặng, đỏ rực.
Chàng mặt không chút cảm xúc, nói: “Quả thật khá nặng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
—
Tối về Quý phủ, cả nhà náo loạn. Họ mời đại phu nổi danh ở Vân Thành- Đỗ y sư, đến chữa trị cho Quý Thạc Đình.
Dù chỉ là vết phỏng nhưng Quý Thạc Đình là con trai cưng của Quý gia. Quý lão phu nhân sai người lục tung kho, lấy ra tất cả dược liệu quý hiếm trong nhà.
Có những loại thuốc là bí phương cung đình, thành phần đáng giá ngàn vàng. Dược quý hiệu quả thần kỳ, giúp lành da phục hồi nhanh chóng.
Hạ nhân theo chỉ dẫn của y sư, dùng kim chích vỡ các nốt phỏng trên tay Quý Thạc Đình, chuẩn bị bôi thuốc. Nhưng chàng ra lệnh cho tất cả rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, mọi thứ tĩnh lặng. Ánh mắt chàng dừng trên bàn, nơi đặt hàng loạt lọ thuốc quý.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.