Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Quý Thạc Đình đã tự giày vò bản thân đến mức tiều tụy không còn hình dạng.
Chàng trông vô cùng thảm hại, vành mắt thâm quầng, từ khi căn nhà của Diệp Tuân nổ tung, chàng chưa từng chợp mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu chàng lập tức hiện lên cảnh tượng ngày hôm ấy: tiếng nổ vang trời, mưa lớn trút xuống, sức mạnh khủng khiếp của vụ nổ khiến đá vụn bắn tứ tung. Quý Thạc Đình đứng ngay trước cửa, chứng kiến tất cả.
Trước đó, tâm trí chàng vẫn mải suy nghĩ làm sao để giúp Diệp Cần bình an thoát khỏi tai họa này, sau này sẽ an bài cho nàng ra sao, còn Diệp Tuân thì phải xử trí thế nào. Nhưng khi tiếng nổ vang lên, chàng chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ theo bản năng lao vào trong sân. Thị vệ bên cạnh vội vàng ôm chặt lấy chàng, ngăn không cho chàng tiến tới.
Một người không đủ sức giữ chàng, hai ba người cùng xông lên, kéo chàng ra ngoài. Quý Thạc Đình dùng hết sức bình sinh vùng vẫy, nhưng vẫn không thể thoát. Chàng chỉ biết trơ mắt nhìn sân viện nơi Diệp Tuân đứng rung chuyển bởi bốn tiếng nổ liên tiếp, hóa thành đống đổ nát.
Quý Thạc Đình giằng co dữ dội. Tiêu Cẩn lao tới, đè chàng xuống. Mưa lớn như trút nước, thấm ướt cả hai người. Trong tiếng sấm rền, Tiêu Cẩn hét lớn: “Quý Thạc Đình, ngươi bình tĩnh lại!”
Đôi mắt Quý Thạc Đình lập tức đỏ ngầu, cảm xúc như sắp vỡ tung. Chàng nghiến răng gào lên: “Diệp Cần còn ở trong đó!”
“Ngươi đi bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714828/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.