Mưa lớn trút xuống như thác, sấm sét vang rền, từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả bầu trời bị mây đen bao phủ. Rõ ràng chưa vào đêm, nhưng trời đất đã chìm trong bóng tối mịt mù.
Quý Thạc Đình và Tiêu Cẩn chạm mặt nhau, chàng khoác lên mình bộ y phục gọn gàng, cầm ô, bước ra ngoài.
Tiếng chuông đồng vẫn vang lên không ngừng, âm thanh leng keng chói tai liên tiếp truyền đến. Vừa nãy, khi trở về từ bên ngoài chàng đã nghe tin Tần Lan Lan bị sát hại.
Trong cuộc tranh giành quyền lực, người chết là chuyện thường tình. Tần Lan Lan tính tình ôn hòa, bị hại như vậy khiến Quý Thạc Đình không khỏi tiếc nuối. Nhưng lúc này, có việc còn quan trọng hơn.
Diệp Cần mất tích. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chàng biết Diệp Cần nửa đêm lên núi, vào phòng Diệp Tuân. Sáng nay, khi rời khỏi sân viện, nàng vẫn đang ngủ trong phòng.
Nhưng vừa rồi, khi quay lại căn phòng đã trống không. Diệp Tuân không có mặt, Diệp Cần cũng biến mất.
Diệp Tuân thì chẳng cần nói, chắc chắn không làm chuyện gì tốt đẹp. Có lẽ cái chết của Tần Lan Lan cũng do hắn gây ra. Nhưng sự mất tích của Diệp Cần lại vô cùng bất thường. Diệp Tuân tuyệt đối không bao giờ để Diệp Cần dính líu đến những chuyện này. Vậy mà giờ đây nàng biến mất, không ai biết nàng đã đi đâu. Tần Lan Lan vừa bị giết, hung thủ chắc chắn vẫn còn lẩn khuất đâu đó. Nếu Diệp Cần vô tình đụng phải bọn chúng, ắt sẽ gặp nguy hiểm.
Cả chàng và Tiêu Cẩn đều không ngờ có kẻ dám ra tay với Tần Lan Lan. Lần lên núi này, bọn họ không mang theo ám vệ. Quý Thạc Đình chỉ còn cách dựa vào đôi chân, hối hả tìm kiếm khắp Phong Đình Sơn Trang.
Trời càng lúc càng tối, đèn lồ ng dù đã được thắp lên, nhưng trong cơn mưa lớn thế này, tầm nhìn bị giới hạn đến mức nhỏ bé. Quý Thạc Đình bước đi vội vã giữa lằn ranh của sấm chớp và mưa gió.
Phong Đình Sơn Trang rộng lớn như vậy, tìm một người khác nào mò kim đáy bể? Quý Thạc Đình biết rõ cơ hội tìm thấy Diệp Cần mong manh đến mức nào nhưng chàng không muốn dừng lại. Dường như chỉ có cơn cuồng phong và mưa dữ mới khiến lòng chàng, đang ngập trong lo lắng và bồn chồn được xoa dịu đôi chút.
Có lẽ giữa chàng và Diệp Cần có một mối duyên trời định. Dù trong đêm tối hỗn loạn, trong không gian rộng lớn và đen kịt này, chàng vẫn nghe thấy tiếng kêu cứu của Diệp Cần vọng lại từ xa, được cơn gió đưa đến tai chàng.
Quý Thạc Đình lập tức đổi hướng, chạy nhanh về phía ấy.
Chỉ sau trăm bước, trong màn mưa dày đặc chàng nhìn thấy một bóng trắng đang chạy tới. Đó là chiếc áo choàng Diệp Cần mặc trên người.
Nàng chạy vội, đến chỗ một ngọn đèn thì vấp ngã, cả người ngã nhào xuống đất, bật khóc nức nở, miệng gọi “ca ca”.
Thanh loan đao trong tay nàng văng ra, trượt đến bên chân Quý Thạc Đình.
Phía sau nàng, vài bóng người lố nhố đuổi theo. Kẻ dẫn đầu có một vết sẹo dài trên mặt, trong mưa gió không nhìn rõ dung mạo.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tảng đá lớn trong lòng Quý Thạc Đình mới hoàn toàn buông xuống, cảm giác bứt rứt như sóng triều rút đi.
Chàng cúi người nhặt thanh loan đao dưới chân. Trên chuôi đao khắc một phù văn. Tình báo của Quý gia cực kỳ tinh thông, tin tức khắp thiên nam địa bắc đều được Xuân Phong Lâu thu thập. Phù văn này, Quý Thạc Đình đương nhiên từng thấy qua.
Đó là huy hiệu của Thiên Cơ Môn do Niếp Tướng bồi dưỡng, mà kẻ có vết sẹo trên mặt kia chính là môn chủ Thiên Cơ Môn.
Tìm được người, mọi chuyện còn lại trở nên đơn giản.
Chàng bước tới, để lại chiếc ô cho Diệp Cần đang khóc nức nở. Tất cả cơn giận dữ trong lòng, chàng trút lên đám người Thiên Cơ Môn. Chàng muốn chất vấn Diệp Tuân đang ở đâu, vì sao Diệp gia cấu kết với Niếp Tướng lại dám ra tay sát hại Diệp Cần, vì sao Diệp Tuân để Diệp Cần ở lại Phong Đình Sơn Trang.
Từ lâu, Quý Thạc Đình đã cảm thấy Diệp Tuân không nên dẫn Diệp Cần đi khắp nơi như vậy.
Diệp gia chẳng khác nào một vũng bùn nhơ nhuốc. Diệp Cần bị kẹt trong đó, nếu không có ngoại lực giúp đỡ nàng làm sao thoát ra được?
Nhìn Diệp Cần ướt sũng, khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ đáng thương khiến mọi lạnh lùng trong lòng Quý Thạc Đình tan thành mây khói. Hình tượng lạnh lùng mà chàng từng cố ý dựng lên để đẩy nàng ra xa giờ đây cũng vỡ vụn. Chàng chẳng còn để t@m đến việc Tiêu Cẩn, Lục Thư Cẩn và những người khác đang đứng bên cạnh. Chàng cúi xuống, ôm Diệp Cần vào lòng, siết chặt nàng trong vòng tay.
Nàng nhẹ tênh, thân hình gầy yếu run rẩy, tiếng nức nở khe khẽ không ngừng truyền vào tai Quý Thạc Đình.
Chàng ôm nàng thật chặt, muốn giấu nàng đi, giấu ở bất kỳ đâu cũng được miễn là nàng luôn được che chở, không phải chịu bất kỳ hiểm nguy nào.
Nhưng giờ chưa phải lúc. Còn những việc quan trọng hơn đang chờ chàng, liên quan đến hàng vạn dân chúng nước Yến, liên quan đến sự tồn vong của cả Yến quốc.
Có lẽ trong lòng Quý Thạc Đình, Diệp Cần chiếm một vị trí đặc biệt, độc nhất vô nhị. Nhưng giữa Diệp Cần và Yến quốc, đó không phải hai lựa chọn mà chàng có thể đặt lên bàn cân để tùy ý quyết định.
—
Trong toàn bộ Vân Thành, chỉ có Lương Xuân Uyên nhận được tin tức nhanh hơn Quý Thạc Đình. Kinh thành đã bắt đầu gió nổi mây vần, cuộc đấu tranh khốc liệt đã khởi động, chẳng bao lâu sẽ lan đến Vân Thành.
Vì thế, Quý Thạc Đình bận rộn hơn bao giờ hết. Tiêu Cẩn sắp rời thành, nhiều việc cần được sắp xếp và lên kế hoạch trước, suy tính kỹ lưỡng từng bước đảm bảo mọi thứ diễn ra không một sai sót.
Áp lực từ Quý gia đặt lên vai Quý Thạc Đình không hề nhỏ. Khi tin tức Tiêu Vân Nghiệp và Tam Hoàng tử tử trận nơi biên cương được truyền ra, tổ phụ và phụ thân ở kinh thành đã có ý định đứng về phía Lục Hoàng tử.
Nhưng Quý Thạc Đình cố chấp với ý kiến của mình, quyết tâm hợp mưu cùng Tiêu Cẩn.
Những đêm không ngủ được, Quý Thạc Đình thường nghĩ về tương lai của Diệp Cần.
Nếu Diệp gia bị kết tội, chắc chắn sẽ chịu cảnh tru di cả nhà. Quý Thạc Đình có khả năng cứu Diệp Cần ra khỏi lưỡi hái tử thần nhưng sau này, nàng sẽ phải sống trong bóng tối, trốn tránh cả đời, trừ phi đổi tên đổi họ, từ bỏ thân phận cũ.
Một Diệp Cần không còn ca ca, sẽ trở thành người như thế nào?
Câu hỏi này dường như không có lời giải. Mỗi lần nghĩ đến, Quý Thạc Đình lại trằn trọc suốt đêm.
Cho đến khi Diệp Cần mang hổ phù đến, tự tay giao cho chàng, Quý Thạc Đình mới nhận ra mọi chuyện đã đảo ngược hoàn toàn.
Diệp Tuân dâng hổ phù, giúp Tiêu Cẩn dẫn quân vào thành, bắt sống Giả Thôi, hạ gục Diệp Đỉnh và những kẻ khác. Chỉ trong một đêm, Diệp Tuân từ kẻ đáng ngờ bỗng trở thành người lập đại công.
Chắc hẳn không ai ngờ Diệp Tuân lại nhẫn t@m đến mức ấy. Hắn tự tay đẩy toàn bộ Diệp phủ, bao gồm cả thân phụ Diệp Đỉnh, vào ngục tù.
Lúc này, Quý Thạc Đình mới hiểu ra. Những năm qua, Diệp Tuân đã lừa dối tất cả mọi người. Ở thời khắc then chốt, hắn để lộ hàm răng sắc nhọn giấu trong miệng, cắn mạnh vào cổ cha mình.
Trời sáng, Giả Thôi đã chết, Vân Thành trở lại như xưa. Danh tiếng của Tiêu Cẩn cuối cùng cũng được rửa sạch. Mọi nỗ lực đều không uổng phí.
Mọi người đều nở nụ cười nhẹ nhõm, ăn mừng chiến thắng của trận chiến này.
Diệp Cần không hiểu những điều đó, cũng không biết đó là trận chiến gì. Nhưng không có nghĩa nàng hoàn toàn vô tri.
Từ khi còn rất nhỏ, Diệp Tuân đã dạy nàng rằng Diệp gia không có người tốt.
Nàng mất rất lâu để chấp nhận khái niệm này. Diệp Tuân nói Diệp gia toàn kẻ xấu, phụ thân Diệp Đỉnh của bọn họ là kẻ tệ nhất, coi mạng người như cỏ rác, mưu hại trung thần, làm đủ chuyện ác, là đại ác nhân mà ai cũng muốn tru diệt.
Khi nói về chính mình, Diệp Tuân cũng chẳng có lời nào tốt đẹp. Hắn không ngừng lặp lại, bảo Diệp Cần rằng người Diệp gia đều đáng chết.
Họ làm đủ chuyện trái lương tâm, phạm vô số tội nghiệt là những kẻ nên chết. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Những lời ấy, Diệp Cần khắc cốt ghi tâm, thuộc lòng như nước chảy. Theo lời Diệp Tuân dặn, nàng giấu kín chúng biến thành bí mật chỉ hai huynh muội biết, không ai hay.
Khi còn nhỏ, Diệp Cần không phân biệt được thiện ác, càng không hiểu “kẻ đáng chết” trong lời Diệp Tuân là gì.
Nhưng lớn lên, nàng dần hiểu rằng một ngày nào đó sẽ có người đến trừng phạt Diệp thị, giết nàng, giết ca ca, giết phụ thân và tất cả người trong Diệp gia. Đó gọi là “trừ hại cho dân”.
Nhưng nàng không ngờ, Diệp Tuân không tính nàng vào số đó.
Diệp Cần biết mọi người xung quanh đều nói nàng ngốc nhưng nàng tự thấy mình không ngốc. Nàng học chữ cùng Lục Thư Cẩn, hiểu thế gian có thiện ác, càng hiểu những điều ca ca kiên trì dạy nàng bao năm, bảo nàng phải nghe lời, tất cả là vì ngày hôm nay.
Khi ôm hộp gỗ chạy vào địa đạo, nàng đã biết mình sắp mất ca ca.
Nhưng ca ca muốn nàng luôn ngoan ngoãn, muốn nàng chạy thoát qua địa đạo. Diệp Cần sẽ làm theo.
Diệp Tuân là người duy nhất không thể thay thế trong đời Diệp Cần. Hai huynh muội nương tựa nhau bao năm, nhưng nàng chưa từng thực sự hiểu hắn. Nàng nhạy cảm với cảm xúc, nhưng hiếm khi nhận ra tâm tình của ca ca, chỉ vì Diệp Tuân giấu mình quá kỹ. Hoặc nói cách khác, để không lộ sơ hở hắn lừa cả bản thân, ngay cả người muội muội thân thiết nhất, yêu thương nhất hắn cũng không hoàn toàn bộc lộ con người thật.
Nàng nhớ đến Giang Nam mà ca ca từng nhắc, biết hắn muốn đến đó. Nàng nhớ ca ca kiên nhẫn cầm kim chỉ dạy nàng thêu thùa, nhưng nàng mãi không học được.
Nàng nhớ Diệp Tuân tức giận đập bàn, gào lên rằng sẽ khiến Quý Thạc Đình chịu khổ, bảo nàng tránh xa cái tên tiểu tử xấu xa ấy.
Lại nhớ Diệp Tuân lau nước mắt cho nàng, nói rằng trên đời này e rằng chỉ Quý Thạc Đình mới bảo vệ được nàng.
Có quá nhiều điều Diệp Cần không hiểu, nàng nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ nữa.
Sau khi ôm hộp gỗ chạy ra khỏi địa đạo, nàng đến một khu rừng. Người Diệp Tuân sắp xếp đã chờ sẵn, thấy nàng liền bảo nàng lên ngựa đưa nàng đi theo con đường nhỏ, rời khỏi Vân Thành.
Đó là con đường quan đạo ngày ấy Diệp Tuân từng dẫn nàng đi, nơi ngã ba có cột gỗ cắm dây hồng. Đi hết con đường này, cuối cùng là cầu gỗ và một con thuyền nhỏ.
Trong lòng Diệp Tuân để lại cho nàng một bức thư, viết rằng chỉ cần lên thuyền, chẳng bao lâu sẽ đến Giang Nam. Nàng có thể bắt đầu cuộc sống mới với cái tên Hứa Cần, thân phận cô nhi nhà Hứa thị.
Nhà cửa, người hầu, ngân lượng đều đã chuẩn bị đủ cho nàng sống cả đời vô lo. Chỉ là ở Giang Nam nàng chỉ có một mình.
Đó là con đường Diệp Tuân đã sớm vạch sẵn cho nàng.
Nhưng Diệp Cần không lên thuyền. Nàng ôm hộp gỗ, đi vòng vèo cuối cùng trở lại trước cổng Quý phủ.
Vì trong hộp còn một lá thư, Diệp Tuân viết cho Quý Thạc Đình. Nàng muốn đưa nó cho chàng xem.
Ngày thứ hai sau khi sân viện Diệp Tuân nổ tung, Diệp Cần xuất hiện trước cửa Quý phủ. Nàng đầy bùn đất trông như một kẻ ăn xin bẩn thỉu, ánh mắt vô hồn, trong lòng ôm chặt một hộp gỗ.
Nàng thấy Quý Thạc Đình tiều tụy, hoảng hốt, chẳng màng nàng bẩn thế nào, ôm chặt nàng vào lòng.
Rất lâu rồi, Diệp Cần luôn mong Quý Thạc Đình làm vậy, nâng mặt nàng, nhìn vào mắt nàng mà nói chuyện gọi nàng “Cần Cần” như xưa.
Chứ không phải vừa thấy nàng đã lạnh mặt, chẳng thèm đáp lời không nhìn nàng, không cho nàng đến gần, đẩy nàng ra ngàn dặm xem nàng như người dưng.
Diệp Cần từng cố gắng rất lâu, bắt chước Quý Thạc Đình tặng đồ ăn ngon, mua ngọc đẹp, kể những chuyện nàng thấy thú vị, chỉ mong mối quan hệ của hai người trở lại như trước.
Nhưng tất cả đều thất bại.
Giờ đây, Quý Thạc Đình cuối cùng không còn lạnh lùng. Chàng đỏ mắt, dịu dàng dùng ngón tay lau bùn trên mặt nàng, lo lắng hỏi nàng đã đi đâu, có bị thương không.
Nhưng Diệp Cần bây giờ chẳng còn để tâm những điều ấy.
Đôi mắt nàng trống rỗng, không nói, không đáp. Dù Quý Thạc Đình lo lắng thế nào, nàng cũng chẳng mảy may phản ứng.
Quý Thạc Đình cuối cùng bật khóc, ôm nàng, không ngừng nói lời xin lỗi bên tai nàng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.