Có lẽ giữa người với người thật sự tồn tại duyên phận, thiện duyên và cả nghiệt duyên.
Dạo xưa lúc mấy người Giang Thiêm đang ở Giang Tô, hai người Quý Hoàn Vũ cũng ở Giang Tô, vì Đỗ Thừa muốn về quê hương, muốn lá rụng về cội.
Giờ mấy người Giang Thiêm ở Bắc Kinh, đúng lúc Quý Hoàn Vũ cũng đến Bắc Kinh, vì chú ta không có suy nghĩ giống Đỗ Thừa, chú ta là trẻ mồ côi, quê hương chẳng phải điều gì quan trọng với chú ta, chú ta muốn vào bệnh viện tốt, điều kiện tốt, thể diện vẻ vang hơn.
Trước khi đến bệnh viện Giang Âu không báo với ai hết.
Cô chưa bao giờ quên cái đêm rối ren cách đây rất lâu, hôm ấy ở bệnh viện tất cả mọi người đều bị đẩy sang ngã rẽ khác cuộc đời, bẵng đi đã 5-6 năm. Mối quan hệ giữa những người này như rễ cây xoắn bện đan cài, nhưng tính ra thì nguồn cơn sự việc chỉ là mối duyên nợ rối mù giữa ba người cô, Quý Hoàn Vũ và Đỗ Thừa mà thôi.
Vào lúc suy sụp nhất, cô từng bị những mối quan hệ đan xen chằng chịt bủa vây, cắm đầu vào ngõ cụt sâu hun hút không tài nào thoát được. Sau này tốn hai năm uống thuốc và chữa trị, dưới sự dẫn dắt dần dần tháo gỡ hơn nửa, rốt cuộc cô ý thức được rằng nút thắt lớn nhất là bản thân mình.
Có đôi khi con người là thế, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Thời điểm cô tỉnh táo nhất thì nghĩ đạo lý đơn giản nhường ấy, sao lúc trước mình không hiểu? Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-do-mo-mo/258181/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.