Dương à!
Có một câu hỏi luôn ám ảnh trong đầu em, không tài nào xóa nổi.
Và em thực sự muốn được đích thân nghe câu trả lời của anh!
Nhưng hiện tại, có lẽ em sẽ không còn cơ hội để hỏi thẳng anh nữa.
Một câu hỏi rất đơn giản:
Anh có thích em không?
Tôi hứa với Thương Thang rằng sẽ suy nghĩ nửa năm rồi trả lời anh.
Anh chê lâu quá nên tỏ ra giận tôi. Nhưng tôi cũng thực sự cảm thấy hoangmang, hôn nhân là chuyện đại sự trăm năm, làm sao có thể quyết định vộivàng như vậy?
Mẹ khuyên tôi: “Cũng không hẳn là quyết định vộivàng, hai đứa đã yêu nhau năm năm rồi, cả hai đều đã rất hiểu nhau, cònđiểm gì chưa hài lòng nữa?”
Bố cũng nói: “Thương Thang là chàng trai tốt, thực lòng yêu thương con, điều này quan trọng hơn tất cả!”
Bố mẹ, bạn bè… gần như tất cả mọi người đều ngả về Thương Thang, chạy đếnchỗ tôi thuyết phục. Tôi thực sự thấy mệt, liền bỏ dở tiết học, ra đường lang thang.
Vô tình đi đến một siêu thị, tôi lập tức xông vào chuẩn bị xả hơi một trận.
Sau đó, ở khu vực bán đồ hiệu nữ tầng hai, tôi nhìn thấy một đôi trai tài gái sắc đang chọn quần áo, trông họ rất tình cảm.
Cô gái có khuôn mặt xinh xắn, dáng người rất chuẩn, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, trông rất gợi cảm.
Còn anh chàng kia không hề xa lạ, vì…
Đó chính là chàng công tử hai ngày trước vẫn còn năn nỉ cầu hôn tôi!
Tôi không nói gì, chỉ khoanh tay lùi vào một góc nhỏ, lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-gui-canh-thu-vao-trong-may/607552/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.