12
Sáng sớm.
Tia nắng be bé xuyên vào trong phòng, không khí vô cùng tĩnh lặng.
Thừa tướng bị con sói con nào đó liếm môi liền tỉnh dậy: “…”
Chân mày hoàng đế cũng hiện lên sự vui vẻ, chỉ còn thiếu cái đuôi ở phía sau vẫy vẫy: “Ái khanh, ngươi tỉnh rồi.”
Thừa tướng nhìn thanh niên đang nằm trên người mình, nhíu mi: “Đi xuống.”
Hoàng đế: “Không muốn, trẫm còn chưa ôm đủ.”
Trong lòng thừa tướng mặc dù đủ ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay, đắng, mặn),nhưng tức giận là nhiều nhất: “Đi xuống! Ngươi nghe không hiểu sao?!”
Hoàng đế cẩn thận nhìn thừa tướng: “Ái khanh, ngươi tức giận?”
Thừa tướng không muốn nhìn thấy thanh niên, dứt khoát nhắm mắt lại: “Cút ra ngoài!”
Hoàng đế mím môi: “Vì sao? Đêm qua nhìn biểu hiện của ái khanh, cũng không giống như hoàn toàn vô tình với trẫm, không phải sao?”
Thừa tướng đột nhiên trợn mắt, tức giận tràn lên: “Bệ hạ còn có can đảm nói chuyện đêm qua?! Khi ngươi còn bé, ta đã dạy ngươi đạo làm quân tử, thật sự không thể tưởng tượng được lại sẽ dạy ngươi thành đồ vô sỉ xấu xa như thế này!”
Hoàng đế: “Nhưng ngươi cũng dạy trẫm đạo làm đế vương, muốn thành đại sự thì không được từ thủ đoạn, tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng các ngươi làm, các người dạy, không phải là đạo lí này hay sao.”
Thừa tướng thở gấp, đưa tay giãy giụa lại bị thanh niên ôm chặt lấy, nổi giận đẩy hắn ra: “Cút ra ngoài! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hoàng đế ánh mắt quật cường không chịu buông tay: “Trẫm không cút!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-khanh-tram-muon-lam-ke-thu-ba/433319/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.