Từ chối tâm ý.
Yến Linh mở mắt ra nghe đầu có hơi đau nhức, đưa tay vỗ vỗ trán cảm thấy đã hơi tỉnh táo. Cô nhìn đồng hồ lúc này đã tám giờ kém, theo quán tính liền đến tủ áo định chọn quần áo chuẩn bị đi làm. Bất chợt cô nhớ chuyện xảy ra ngày hôm qua - họ đã chia tay.
Nếu đó chỉ là ác mộng, cô mong sao nó nhanh chóng kết thúc nhưng tiếc thay đó là sự thật. Cô nghe như bản thân vừa đánh mất một thứ vô cùng quý giá. Cô ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm đầu, cô thực sự muốn trốn tránh hiện thực, một hiện thực khó tiếp nhận.
Hoài Trung vừa bước lên gác, dáng vẻ thương tâm của Yến Linh đập vào mắt làm cho anh trong lòng xót xa, anh mong người đau khổ là anh, anh mong cô ấy có thể vì anh mà khóc.
Yến Linh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy Hoài Trung đang lặng lẽ nhìn cô, cô vội lau nước mắt nói: “Là anh sao?”
Hoài Trung cảm thấy căn phòng trở nên ảm đạm, cố gắng thay đổi không khí. Anh mĩm cười nói: “Tất nhiên là tôi, hàng thật giá thật, cô không phải không nhận ra đó chứ?”
Yến Linh trong lòng bi thương nghe giọng bông đùa của anh cố nén nổi buồn gượng cười nói: “Cám ơn”. Cô cũng không biết vì sao lại nói như thế, vì sao phải cám ơn, có lẽ chính vì lúc cô cần có một người bên cạnh anh đã xuất hiện kịp lúc.
Hoài Trung thấy cô khách sáo như vậy thì có chút không vui nhưng ngoài mặt tỏ ra thản nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-noi-do-la-yeu/2588225/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.