Trong cuộc đời mỗi con người, luôn tồn tại rất nhiều cảm xúc, nhưng được gọi là dữ dội, thường không nhiều lắm. Giây phút này, Hạ Tử Nhược không thể đè nén cảm xúc trong lòng mình được nữa, kìm nén đã năm năm, bi thương cùng cực hết năm năm, ba biến mất khỏi cuộc sống cũng đã năm năm. Tất cả đều giống như nước lũ và thú dữ, tựa như con ngựa hoang đứt dây cương, cuốn theo những hồi ức đau đớn nhất trong trí nhớ, cuồn cuộn trào dâng.
Cô hoàn toàn sụp đổ.
Ngay trước mắt Hoắc Quý Ân.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có vầng sáng lạnh lẽo mà mĩ miều của ánh trăng chiếu vào, Hạ Tử Nhược chết lặng trước cửa sổ, hai tay buông thõng bên người, nước mắt tuôn như mưa. Căn phòng này cất giữ biết bao nhiêu kí ức ấm áp, để khi nhìn lại, trong cô vẫn nổi lên chua xót.
Cô vẫn không khóc thành tiếng cho dù có nức nở đau đớn, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Toàn bộ chiếc mặt nạ điềm tĩnh giả tạo như bị lột xuống. Hết thảy mọi sự bi thảm, lòng tự trọng đáng thương đều bị gạt bỏ. Tất cả những cảm xúc chôn giấu bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng lên, nhưng cô lại không biết làm thế nào để trút ra.
Âm thầm chịu đựng quá lâu, cuối cùng cô đã không thể thổ lộ.
Còn Hoắc Quý Ân, thật sự bị sốc.
Dù cho người đàn ông này có bình tĩnh thế nào đi nữa, cũng không thể ngờ được, bản thân mình đã sống ở đây năm năm, lại là tổ ấm đã mất đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-noi-toi-khong-biet-yeu/1847806/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.