Vũ Văn Lan không thể nghe thấy tiếng hệ thống cho nên hắn chỉ nghe được câu cuối của nàng ——
“Như Ý Phường trên phố Dương Lâu? Hình như đây là quán “vịt” có tiếng ở đây mà?”
“???”
Quán vịt?
Mới ăn xong gà hầm mà nàng đã muốn ăn vịt tiếp rồi sao?
…Không biết cái tiệm Như Ý Phường gì đó bán món vịt gì nhỉ?
Vịt quay? Vịt nướng? Vịt ủ muối?
Chỉ là mấy món vịt thôi mà cũng có tiếng tăm ghê gớm vậy được à?
Trong đầu Vũ Văn Lan nhảy ra rất nhiều câu hỏi, mà đúng lúc này, hắn lại nghe Yến Xu tấm tắc liên hồi ——
【 Quả nhiên đỉnh cao của phái nữ là chức công chúa mà! Tùy tiện chém đàn ông, tùy tiện “ăn vịt”, hơn nữa còn là “vịt” đầu bảng! Hâm mộ quá trời quá đất hà!!! 】
“???”
Hắn không khỏi âm thầm nhướng mày, chỉ là ăn vịt thôi, nàng ấy cần gì phải hâm mộ Vũ Văn Yên dữ vậy?
Thế là hắn mở miệng hỏi: “Có phải nàng còn chưa ăn no hay không?”
Lúc này Yến Xu đang nhìn theo bóng chiếc xe ngựa của Trưởng công chúa xa dần, trong lòng vô cùng hâm mộ cho nên chỉ thuận miệng trả lời: “Thưa không ạ, thần thiếp đã no lắm rồi.”
Chẹp chẹp, bụng thì no rồi nhưng con mắt nó đói á.
Ôi, muốn đi xem thử xem quán “vịt” kia quá, không biết nó có bộ dáng như thế nào ha…
Cho dù không ăn được thì mình nhìn cho đỡ ghiền cũng được mà, hu hu…
Vũ Văn Lan lẳng lặng nghe: “…”
Chỉ là một quán bán vịt thôi mà, muốn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/692431/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.