Hự!
Tuy rằng cơ thể trẻ con vốn dĩ dẻo dai hơn người lớn, nhưng việc có thể dễ dàng thực hiện các tư thế uốn dẻo, xoạc chân thành thạo như vậy vẫn khiến Nguyễn Hạnh kinh ngạc.
Trong lòng cô vẫn muốn tiếp tục mô phỏng, nhưng trên người không còn đồng nào để nạp tiền, thầm tiếc nuối một tiếng, Nguyễn Hạnh bước ra khỏi lều tranh, đi chuẩn bị bữa trưa cho chị gái.
Quan hệ gia đình Nguyễn Hạnh vô cùng đơn giản, một nhà bốn người sống ở thành Tây Giang Ninh, nơi tập trung dân cư bình dân. Đường phố ngõ hẻm chằng chịt như mạng nhện, mỗi con đường nhỏ đều được đặt tên theo một loài hoa theo mùa. Tên của cô và chị gái Nguyễn Đào cũng bắt nguồn từ đó, dù sao hai đứa con gái, cũng chẳng đáng để tốn công đặt tên.
Nguyễn Đào đã mười tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng đã là lao động chính trong nhà. Mẹ Nguyễn là nữ công nhân ở xưởng dệt, sáng sớm đi làm tối mịt mới về. Cha Nguyễn nghiện rượu ham mê cờ bạc, thường xuyên tụ tập với đám người bất hảo, nay đây mai đó, ít khi về nhà. Nguyễn Đào vì thế phải gánh vác trách nhiệm giặt giũ, nấu nướng, chăm sóc em gái.
Lúc này, cô bé đã vo gạo xong, đặt lên rá, bên dưới nồi là nước trong nấu canh rau dại.
Nguyễn Hạnh đã ăn mấy ngày nay đều là những thứ này, hình thức và mùi vị đều không tốt lắm, nhưng một cô bé mười tuổi có thể nấu cơm chín như vậy đã là giỏi lắm rồi, không giống cô, ngay cả bếp lò cũng không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-tu-tien-duoc-roi-con-lam-nu-phu-ac-doc-nua-chu/2309043/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.