Do ảnh hưởng của khói nên nó hơi choáng, mấy lần trượt tay. Khoảng thờ gian này làm nó nhớ đến lúc nhảy dù trong khi làm nhiệm vụ. Chỉ tiếc là lần này ko có dù. Nó cười trừ nhưng bây h ko thể nhếch mép, đầu nó đau như búa bổ, còn tay thì đau buốt ko còn cảm giác.
Nó rơi vào một cây cao rồi tiếp đất một cách ‘an toàn’ .Nó cố gắng đi về phía thôn làng nhưng thân mình lại ko theo ý muốn, cứ nằm im tai chỗ bất động
-Ko đk ngủ ! _ Dù đã trấn an chính mình nhưng mi mắt cứ sụp xuống khiến lòng nó ko khỏi lo sợ. Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ? Nó từ từ ko còn ý thức
TRở lại với Phong Đằng, anh tự nhủ nếu mình tìm đến nó sớm hơn thì tốt ! Anh gọi một vài ng` đến tìm kiếm vì ko muốn kinh động đến hung thủ. Lòng anh đau như cắt. Anh cố gắng tìm trong đống đổ nát một tia hi vọng : hi vọng nó còn sống.
oOo
Nó từ từ mở mắt, mùi thuốc khủ trùng sộc vào mũi nó khiến nó nhíu mày
-Cô tỉnh rồi ! _ Một cô gái trẻ ăn mặc hầu gái nói vs nó
-Đây là đâu ? sao tôi lại ở đây ? _ Nó nhìn xung quanh, đây ko phải khu rừng lúc nãy, khung cảnh lại vô cùng lạ lẫm .
Cô hầu nữ chưa kịp trả lời thì một ng` mặc áo bác sĩ đi vào khám cho nó
-Cô thấy trong ng` như thế nào ? _ Sau khi đã nghe nhịp tim…. Thì bác sĩ tháo tai nghe hỏi
-Tôi là ai?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/aizzz-em-khong-muon-chon-lua/2207482/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.